Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 152: Đông di tộc

Chương Trước Chương Tiếp

Lục Minh trầm tư một lúc, liền đi đến đại điện nhiệm vụ.

Hắn muốn đi nhận nhiệm vụ tiêu diệt Đông Di.

Kích sát người của Đông Di tộc và yêu thú đi cùng Đông Di tộc, không chỉ có phần thưởng điểm cống hiến tương ứng, Lục Minh còn có thể cắn nuốt tinh huyết, đề thăng tu vi, nhất cử lưỡng tiện.

Đi tới đại điện nhiệm vụ, rất dễ dàng nhận được nhiệm vụ, sau khi lĩnh lệnh bài nhiệm vụ, Lục Minh liền tới.

Hắn không cưỡi tọa kỵ, mà là thi triển thân pháp chạy tới.

Với thân pháp hiện tại của hắn, so với Thanh Lân Mã thì không biết đã nhanh hơn bao nhiêu lần, hơn nữa quá trình đi đường, cũng là quá trình tu luyện thân pháp.

Thi triển Lăng Không Bộ, thân thể của Lục Minh như một làn gió nhẹ, nhẹ như vô vật, mũi chân giẫm lên cỏ xanh, thân thể bay về phía trước mấy chục mét,giống như chim nhạn, trong nháy mắt đã không thấy thân ảnh.

Tốc độ như vậy, chỉ ba ngày Lục Minh đã tới ngoài Đông Khuyết Thành.

Đông Khuyết Thành, chắc chắn là một tòa thành lớn, tường thành cao tới hơn ba mươi mét, so với Phong Hỏa Thành thì lớn hơn nhiều lần.

Lúc này, cửa thành Đông Khuyết Thành đóng chặt, trên tường thành toàn là quân sĩ mặc thiết giáp đang canh gác, đề phòng sâm nghiêm.

- Đứng lại, ngươi là ai?

Khi Lục Minh đến cửa thành, thiết giáp tướng quân trên tường thành lớn tiếng quát hỏi.

- Tại hạ đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái.

Lục Minh lấy ra ngọc bài thân phận, nhẹ nhàng vẫy một cái, ngọc bài thân phận bay lên tường thành.

- Quả nhiên là đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái, mở cửa thành.

Sau khi thiết giáp tướng quân xem qua ngọc bài thân phận, ném lại cho Lục Minh, sau đó phân phó.

Cửa thành mở ra một khe hở, Lục Minh đi vào.

Sau khi Lục Minh tiến vào, cửa thành lại lập tức đóng lại.

Sau cửa thành có rất nhiều thiết giáp quân sĩ đóng giữ, còn nhiều hơn trên tường thành.

Đông Khuyết Thành, có một quân đoàn của Liệt Nhật Đế Quốc trấn thủ, ủng binh năm vạn, ai nấy đều là tinh nhuệ, mục đích chính là chấn nhiếp Đông Di tộc.

Hiện giờ hoàng thất suy sụp, tông môn quật khởi, quân đội các phương Liệt Nhật Đế Quốc tuy ngoài mặt thì vẫn nghe hoàng thất, kỳ thật phần lớn là nghe một tông môn nào đó.

Như quân đội của Đông Khuyết Thành, ngoài mặt thì vẫn nghe hiệu lệnh của hoàng thất, kỳ thật là nghe lệnh Huyền Nguyên Kiếm Phái, cho nên một khi có chuyện, cũng bẩm báo Huyền Nguyên Kiếm Phái.

- Vị thiếu hiệp này, đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái đều ở đại doanh số một, ta dẫn ngươi đi.

Một quân sĩ đi đến trước mặt Lục Minh nói.

- Được.

Lục Minh gật đầu.

Đi theo quân sĩ tới đại doanh số một.

Vừa vào đại doanh, liền nghe thấy một mảng tiếng ồn ào truyền đến.

- Nực cười, mấy người các ngươi ngay cả Võ Sư tứ trọng cũng chưa đến, không ngờ cũng dám nhận nhiệm vụ này, thực sự là muốn điểm cống hiến tới điên rồi à?

- Đúng là không muốn sống nữa, ta nói với các ngươi nhé, đến lúc đó lên chiến trường, khiến Huyền Nguyên Kiếm Phái chúng ta mất mặt, ta sẽ không tha cho các ngươi.

- Mấy rác rưởi Võ Sư tứ trọng trở xuống, hừ, đến lúc đó, không ai cứu các ngươi đâu.

...

Từng đạo thanh âm kiêu ngạo truyền vào trong tai Lục Minh.

Lục Minh theo thanh âm đi tới.

Sau khi đến gần, nhìn thấy mấy nhóm người tụ cùng một chỗ, tuổi cũng không lớn, vừa nhìn đã biết là đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái.

- Đại thạch đầu.

Lục Minh lập tức ở một tiểu trong đó nhìn thấy Bàng Thạch.

Lúc này, Bàng Thạch đang mặt đỏ tía tai, cùng ba bốn người khác bị một đám người khác cản lại.

- Tu vi chúng ta thấp, nhưng chúng ta không xông lên phía trước, kích sát một số Đông Di tộc rải rác thì vẫn được chứ?

Bàng Thạch ồm ồm nói.

- Kích sát Đông Di tộc rải rác? Thì ra là đến nhặt tiện nghi, lập tức về tông môn, tiện nghi của Bạch Hổ Viện ta, đâu phải là các ngươi có thể nhặt?

Đối diện Bàng Thạch là một thanh niên mắt tam giác quát lạnh.

- Nói bậy, ai nói chúng ta là nhặt tiện nghi? Ta không thèm chiếm tiện nghi của các ngươi.

Bàng Thạch lớn tiếng trả lời.

Thanh niên mắt tam giác lạnh lùng nói:

- Lớn mật, ngươi còn dám tranh luận, muốn ăn đòn đúng không?

Bên cạnh có một số đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái khác, không một ai nhúng tay, đều là biểu cảm xem náo nhiệt.

- Muốn ăn đòn? Ngươi định đánh ai cơ?

Lục Minh đi tới, thản nhiên nói.

- Ai?

Thanh niên mắt tam giác, hai mắt sáng quắc nhìn sang Lục Minh, nhưng khi hắn thấy rõ bộ dạng của Lục Minh, biểu cảm trên mặt lập tức cứng lại.

- Lục. . . Lục Minh.

Thanh niên mắt tam giác sững sờ nói.

Sắc mặt khác bên cạnh cũng hơi đổi.

Có điều cũng có một số người hứng thú nhìn, lần này tới đây không chỉ là đệ tử cấp Thanh Đồng, đệ tử cấp Bạch Ngân cũng tới không ít.

- Lục Minh sư huynh, ngươi cũng tới rồi.

Bàng Thạch sau khi nhìn thấy Lục Minh thì mừng rỡ.

- Đại thạch đầu.

Lục Minh cười, đi tới.

Sau đó nhìn về phía thanh niên mắt tam giác, nói:

- Vừa rồi, ngươi nói muốn đánh ai?

- Ta. . . Ta. . . Thanh niên mắt tam giác ấp úng cả nửa ngày, vẫn không nói ra được nửa chữ.

- Lục Minh, Minh sư đệ cũng là muốn tốt cho bọn họ thôi, mấy người bọn họ là đệ tử của Chu Tước Viện phải không? Tu vi quá thấp, chưa đến Võ Sư tứ trọng, tu vi như vậy nếu lên chiến trường là rất nguy hiểm, Minh sư đệ cũng là suy nghĩ cho an nguy của bọn họ.

Lúc này, phía sau tam giác, một thanh niên đi lên nói.

- Không sai, chính là như vậy.

Sau khi nhìn thấy thanh niên này, lá gan thanh niên mắt tam giác cũng to ra.

- Ồ?

Lục Minh ồ một tiếng, sau đó hỏi thanh niên mắt tam giác:

- Vậy ngươi là tu vi gì?

- Ta? Võ Sư lục trọng đỉnh phong.

Thanh niên mắt tam giác tự tin trả lời.

- Mới là Võ Sư lục trọng đỉnh phong? Tu vi thấp như vậy lên chiến trường là rất nguy hiểm, mau cút về đi.

Lục Minh thản nhiên nói, cuối cùng còn bồi thêm một câu, ta cũng là muốn tốt cho ngươi thôi.

- Ngươi...

Thanh niên mắt tam giác mặt nghẹn tới đỏ bừng.

- Lục Minh, ngươi đừng cưỡng từ đoạt lí.

Thanh niên khác quát lạnh.

- Ngươi là cái thá gì?

Lục Minh liếc xéo hắn.

- Lớn mật, Lục Minh, đừng tưởng rằng ngươi là hạng nhất Thanh Đồng Bảng thì có thể kiêu ngạo, ngươi có thiên tài tới mấy cũng chỉ có thể ra vẻ ta đây trong đệ tử cấp Thanh Đồng mà thôi, Đỗ sư huynh chính là đệ tử cấp Bạch Ngân, cao thủ Đại Võ Sư nhị trọng, trấn áp ngươi rất dễ dàng, hiện tại nói chuyện tử tế với ngươi, ngươi đừng không thức thời.

Thanh niên mắt tam giác chỉ vào Lục Minh, lớn tiếng quát to.

Tuy chiến lực lúc trước Lục Minh biểu hiện ra vô cùng cường đại, nhưng dẫu sao cũng chỉ là Võ Sư cảnh mà thôi.

Tuy thiên phú nghịch thiên, có thể đả bại thậm chí kích sát cao thủ Đại Võ Sư nhất trọng.

Nhưng Đại Võ Sư nhất trọng và nhị trọng, đó là hai khái niệm khác nhau.

Đại Võ Sư nhất trọng đối mặt với Đại Võ Sư nhị trọng, cơ hồ là không có sức hoàn thủ, đây là sự tự tin của thanh niên mắt tam giác, hắn không tin Lục Minh có thể đánh một trận với Đại Võ Sư nhị trọng.

- Đại Võ Sư nhị trọng à? Chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy.

Khóe miệng Lục Minh hơi nhếch lên, cười lạnh một tiếng, vung ra một chưởng.

Bốp!

Thân thể thanh niên mắt tam giác trực tiếp bay ra ngoài.

- Ta chính là không thức thời đấy, làm sao?

Thanh âm thản nhiên của Lục Minh vang lên, cùng với một tiếng rầm, thanh niên mắt tam giác nặng nề rơi xuống đất.

- Lục Minh, ngươi quá cuồng vọng, thực sự tưởng mạng không ai trị được ngươi à?

Sắc mặt Đỗ sư huynh đó âm trầm, đây là Lục Minh hoàn toàn không nể mặt hắn, ở trước mặt hắn, một chưởng đánh bay thanh niên mắt tam giác, đó chính là gián tiếp đánh vào mặt hắn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)