Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 151: Đại võ sư, đột phá

Chương Trước Chương Tiếp

Vừa đi vào Hoàng Tê Động, Lục Minh cảm thấy một cỗ thiên địa linh khí nồng đậm ùa tới.

- Thiên địa linh khí nồng đậm quá, so với bên ngoài thì mạnh hơn không chỉ chục lần.

Lục Minh thầm kinh hãi.

Chỉ là vừa vào động mà thôi, đã có thiên địa linh khí nồng đậm như vậy, nếu trường kỳ tu luyện ở đây, tốc độ tu luyện khẳng định là cực kỳ khủng bố.

Đáng tiếc, đây là điều không thể, bởi vì tốc độ sinh ra của thiên địa linh khí cũng có hạn.

Lục Minh tiếp tục đi vào bên trong, sau khoảng mấy chục mét, Lục Minh nhìn thấy hai bên huyệt động mở từng gian thạch thất, chắc là cho người tiến vào tu luyện dùng.

Lục Minh tiếp tục đi vào bên trong, thiên địa linh khí bên trong càng nồng đậm hơn.

Sau khi đi vào trăm mét, thiên địa linh khí đã gấp hơn mười lần bên ngoài.

Đến nơi này, đã là nơi thiên địa linh khí nồng đậm nhất của Hoàng Tê Động, Lục Minh không tiếp tục đi nữa, mà vào một gian thạch thất ở bên cạnh, đóng cửa đá lại, Lục Minh khoanh chân ngồi xuống.

Huyết quang lóe lên, Phệ Linh Huyết Mạch hiện ra.

Huyết mạch tấn thăng cấp năm, Phệ Linh Huyết Mạch lại tăng trưởng một chút, không khác gì một con rắn nhỏ.

Phệ Linh Huyết Mạch xuất hiện, há miệng hút một cái, thiên địa linh khí xung quanh cuồn cuộn hội tụ về phía Lục Minh, bị huyết mạch hấp thu, chuyển hóa thành năng lượng, ùa vào trong cơ thể Lục Minh.

Lục Minh vận chuyển Chiến Long Chân Quyết, không ngừng luyện hóa năng lượng ùa vào thân thể thành chân khí.

Tu vi của Lục Minh, không ngừng ngưng thực, đã tiếp cận cảnh giới Đại Võ Sư một cách vô hạn.

Lục Minh không vội đột phá, mà là không ngừng mài giũa cảnh giới của mình, khiến cơ sở của mình vững chắc hơn.

Trong nháy mắt, hai mươi mấy ngày trôi qua.

- Tới lúc rồi.

Trong lòng Lục Minh khẽ động, khí toàn trong đan điền cấp tốc xoay tròn, chân khí trong kinh mạch như nước sông mãnh liệt cuồn cuộn, mỗi một đạo chân khí, đều như một con chân long loại nhỏ.

Gừ gừ.

Lục Minh thậm chí có thể nghe thấy tiếng rồng ngâm.

Toàn bộ chân khí hội tụ cùng một chỗ, bắt đầu trùng kích tới bình cảnh của Đại Võ Sư.

Ầm! Ầm!

Từng tiếng nổ vang lên, giống như sét đánh.

Đương nhiên, ngoại giới là không nghe được, tất cả những điều này đều phát sinh trong cơ thể Lục Minh.

Liên tục trùng kích, trong quá trình trùng kích, linh khí trong thiên địa không ngừng hội tụ đến, ùa vào trong cơ thể Lục Minh, bổ sung chân khí của hắn.

Không biết qua bao lâu thân thể Lục Minh đột nhiên chấn động, một cỗ khí tức cường đại từ trên người hắn bạo phát ra.

Cỗ khí tức này mạnh hơn lúc trước cả chục lần.

Lúc này, thân thể của Lục Minh giống như một hố đen, linh khí trong thiên địa điên cuồng hội tụ về phía Lục Minh, bị Lục Minh hấp thu toàn bộ, chuyển hóa thành chân khí dồi dào hơn.

- Mạnh quá, đây là Đại Võ Sư cảnh sao? Chân khí so với Võ sư cửu trọng đỉnh phong thì mạnh hơn cả chục lần.

Lục Minh vui vẻ không thôi.

- Ngưng cho ta.

Tâm niệm Lục Minh khẽ động, tay phải nhẹ nhàng quệt một cái, trong quang mang lấp lánh, một thanh trường thương màu lửa đỏ xuất hiện trong tay Lục Minh.

Ngưng khí thành binh, đây là thủ đoạn Đại Võ Sư mới có.

Chân khí ngưng tụ thành binh khí, giống như thực chất, tuy không bằng linh binh chân chính, nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều, mấu chốt là chỉ cần chân khí không kiệt, thì có thể vô cùng vô tận.

Lục Minh vung tay lên, trường thương trong tay bắn ra, xoẹt một tiếng, đâm vào vách thạch thất, sâu hơn một nửa.

Có điều trường thương rời tay, trong nháy mắt, trường thương liền chuyển hóa thành năng lượng tiêu tán trong thiên địa.

Nghe nói đến Đại Võ Sư cảnh cao cấp, binh khí ngưng tụ có thể ngưng mà không tán, tồn tại mấy ngày, còn có thể cho người khác mượn chiến đấu, không khác gì binh khí chân chính.

Đột phá đến Đại Võ Sư cảnh, chiến lực của Lục Minh tăng trưởng không biết bao nhiêu, nhưng Lục Minh không lập tức ra ngoài, mà là tiếp tục tu luyện.

Tu luyện ở Hoàng Tê Động, chỉ có thời gian một tháng, hiện tại vẫn còn mấy ngày, vừa hay dùng để củng cố tu vi.

Mấy ngày trong nháy mắt là qua, Lục Minh đứng dậy, ra khỏi Hoàng Tê Động, đi tới ký túc xá.

Sau khi về tới ký túc xá, nhìn thấy Hoa Trì đang ngồi trong viện tử ngẩn ngơ, không biết đang nghĩ gì.

- Lục Minh, ngươi trở lại rồi à, ta chờ ngươi mấy ngày rồi.

Nhìn thấy Lục Minh đẩy cửa tiến vào, mắt Hoa Trì sáng lên.

- Chờ ta? Có chuyện gì à?

Lục Minh hỏi.

- Ta phải rời khỏi Huyền Nguyên Kiếm Phái một đoạn thời gian, muốn cáo biệt ngươi.

Hoa Trì nói.

- Rời khỏi Huyền Nguyên Kiếm Phái? Đi đâu?

Lục Minh sửng sốt.

Hoa Trì thở dài, dường như tâm sự trùng trùng, nửa ngày sau mới nói:

- Trong nhà ra một chút chuyện, ta phải chạy về, sợ rằng một đoạn thời gian rất dài sẽ không quay lại Huyền Nguyên Kiếm Phái.

- Một đoạn thời gian rất dài sẽ không quay lại Huyền Nguyên Kiếm Phái?

Lục Minh khẽ cau mày.

Kỳ thật Hoa Trì ở trong mắt hắn, một mực vô cùng thần bí.

Hoa Trì chưa bao giờ nói xuất thân của mình, thậm chí Lục Minh và Bàng Thạch cũng không biết huyết mạch của Hoa Trì là cấp bậc gì, chỉ biết thiên phú của Hoa Trì rất kinh người.

Lúc trước khi mới nhập môn, tu vi của Hoa Trì là Võ Sư nhất trọng, một năm trôi qua, tu vi của Hoa Trì đã lên tới Võ Sư lục trọng.

Cái này đặt trên người thiên tài bình thường, đã rất kinh người, tuyệt đối là thiên phú đỉnh cấp.

Ngoài ra, bọn họ chỉ biết, Hoa Trì rất có tiền.

Lúc trước, mọi người đều là bằng hữu, Lục Minh và Bàng Thạch cũng không hỏi nhiều, dẫu sao, mỗi người đều có bí mật của mình, hiện tại Lục Minh lại càng hiếu kỳ hơn.

Nhưng Hoa Trì không nói, Lục Minh sẽ không hỏi.

- Vậy có cơ hội gặp lại sau.

Lục Minh ôm quyền.

- Lục Minh, đại thạch đầu bảy ngày trước đã nhận nhiệm vụ tiêu diệt Đông Di tộc, tới Đông Khuyết Thành, khi ngươi gặp hắn, cáo biệt hắn giúp ta.

Hoa Trì tiếp tục nói.

- Được, không có vấn đề gì, đợi đã, tiêu diệt Đông Di? Chuyện gì thế?

Lục Minh gật đầu, nhưng đột nhiên lại nhớ tới gì đó, cả kinh hỏi.

Đông Di, là một bộ tộc sinh hoạt ở trong Duyên Hải Sơn Mạch, nhân số có tới mấy trăm vạn, có thể câu thông với yêu thú, là một họa lớn ở đông bộ Liệt Nhật Đế Quốc.

Đông bộ Liệt Nhật có Huyền Nguyên Kiếm Phái trấn thủ, Đông Di nhất tộc không gây ra được sóng gió gì, chỉ có thể co đầu rụt cổ ở sâu trong Duyên Hải Sơn Mạch.

Chẳng lẽ hiện tại Đông Di nhất tộc lại có dị động à.

Hoa Trì gật đầu, nói:

- Hơn mười ngày trước, Đông Di nhất tộc xuất động mười vạn đại quân, tấn công địa vực đó Đông Khuyết Thành, hạ liền sáu thành, cuối cùng bị cản lại ở Đông Khuyết Thành.

- Tông môn ban phát nhiệm vụ, bảo đệ tử bốn đại viện đến tiêu diệt Đông Di tộc, trảm sát Đông Di nhất tộc và yêu thú Đông Di nhất tộc suất lĩnh, đều sẽ có phần thưởng điểm cống hiến tương ứng, hiện tại bốn đại viện có không ít đệ tử đều tới Đông Khuyết Thành.

Lục Minh gật đầu, đã hiểu đại khái rồi.

Duyên Hải Sơn Mạch liên miên bất tận, bao phủ cả đông bộ Liệt Nhật Đế Quốc, địa phương chỗ tông môn của Huyền Nguyên Kiếm Phái, chỉ ở gần trung bộ Duyên Hải Sơn Mạch mà thôi, phía bắc và phía nam còn có phạm vi rất dài.

Đông Khuyết Thành, ở địa vực cách phía nam Huyền Nguyên Kiếm Phái hai vạn dặm, gần Duyên Hải Sơn Mạch.

- Yên tâm, ta nhất định sẽ chuyển cáo cho đại thạch đầu.

Lục Minh gật đầu nói.

- Ừ, vậy ta đi đây.

Hoa Trì nói xong, đi ra ngoài, đi được mấy bước, lại ngừng lại, trầm ngâm một chút, nói:

- Lục Minh, có cơ hội, ngươi và đại thạch đầu tới Hoàng Đô tìm ta.

- Hoàng Đô?

Mắt Lục Minh đột nhiên sáng lên.

Chẳng lẽ nhà Hoa Trì ở Hoàng Đô?

Hoa Trì không nhiều lời, đi nhanh ra ngoài, trong phút chốc đã biến mất.

- Hoàng Đô à? Sớm muộn gì ta cũng sẽ tới một chuyến.

Lục Minh nói thầm.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)