Bảy ngày tiếp theo, Lục Minh muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi muốn ra ngoài thì ra ngoài, tùy ý đi dạo các phong cảnh danh thắng trong Chu Tước Phong.
Mỗi ngày chỉ dành ra hai tiếng tu luyện Chiến Long Chân Quyết, mài chân khí.
Trải qua bảy ngày nghỉ ngơi, tinh khí thần của Lục Minh no đủ, thể xác và tinh thần đều thả lỏng, tất cả tình tự tiêu cực, áp lực, phiền não đều gác sang bên.
- Lục Minh sư huynh, có muốn đi nghe giảng bài không, hôm nay có trưởng lão chuyên môn giảng một số tri thức căn bản về luyện đan.
Trong viện tử, Bàng Thạch nhìn thấy Lục Minh, hỏi.
- Tri thức luyện đan căn bản à?
Lục Minh lộ ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú.
Một võ giả, cho dù không phải Minh Luyện Sư, không biết luyện đan, nhưng có thể biết một số học vấn dược lý cơ bản, trợ giúp đối với bản thân vẫn rất lớn.
Ví dụ như, ngươi ở dã ngoại, đụng phải một loại linh dược quý giá, lại không nhận ra, vậy rất xấu hổ.
Còn nữa, có một số linh dược, khi hái cũng phải chú ý phương pháp, nếu hái lung tung, ngược lại sẽ mất đi dược tính.
Mà Chiến Long Chân Quyết Lục Minh tu luyện, thường xuyên phải phối nhiều loại tài liệu với nhau, tuy trên Chiến Long Chân Quyết có bí phương, nhưng nếu biết một số dược lý, vậy phối chế sẽ thoải mái hơn một chút.
Lục Minh đã sớm muốn học một số tri thức dược lý cơ bản.
- Chúng ta cùng đi.
Lục Minh cười, cùng Bàng Thạch ra ngoài.
Vẫn là quảng trường nghe giảng lần trước, lúc này, đã có mấy trăm người ở đây.
- Là Lục Minh sư huynh.
- Chào Lục Minh sư huynh.
Tới đây nghe dược lý cơ bản, đều là đệ tử mới nhập môn, sau khi nhìn thấy Lục Minh, nhao nhao cung kính chào hỏi.
Hiện tại, Lục Minh ở trong mắt bọn họ, chính là thần tượng.
Cùng khóa với bọn họ, thành tựu lại cách biệt một trời một vực, rất nhiều người đến bây giờ vẫn chưa đột phá Võ Sư cảnh.
Thậm chí rất nhiều nữ đệ tử trẻ tuổi, một đôi mắt to ngập nước thỉnh thoảng lại lướt trên người Lục Minh.
Lục Minh sờ sờ mũi, làm bộ như không biết.
- Ơ? Sao lại là Mục Lan trưởng lão?
Bên cạnh, Bàng Thạch kinh ngạc hô khẽ.
Trong lòng Lục Minh, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, trên quảng trường, một thân ảnh đường cong thướt tha đi tới, chính là Mục Lan.
Ánh mắt Mục Lan nhìn quét toàn trường, sau khi thấy Lục Minh, cũng hơi sửng sốt, ánh mắt chớp động, sau đó khôi phục nguyên dạng, mở miệng nói:
- Hôm nay, ta sẽ giảng một số tri thức cơ bản của luyện đan học cho các ngươi, trong các ngươi, có thể đại bộ phận người đều sẽ không trở thành Minh Luyện Sư, nhưng nhiều biết một chút vẫn rất tốt, hiện tại, bắt đầu giảng từ phân biệt và phối chế dược tài cơ bản.
Sau đó, Mục Lan thao thao bất tuyệt, nói về một số cơ bản cơ bản của luyện đan học, Lục Minh tập trung tinh thần lắng nghe.
Mục Lan vừa giảng, chính là mấy tiếng, Lục Minh nghe mà như say như mê, cảm giác có được rất nhiều lợi ích.
- Chẳng lẽ Mục Lan sư tỷ còn là một vị Minh Luyện Sư?
Lục Minh nghĩ.
- Được rồi, hôm nay đến đây thôi, các ngươi trở về đi.
Mục Lan tuyên bố, sau đó nhìn về phía bên Lục Minh, ánh mắt lấp lánh, nói:
- Lục Minh, ngươi ở lại.
Trong lòng Lục Minh giật thót.
Ánh mắt Người khác nhao nhao hướng về phía Lục Minh, sau đó, bọn họ nghĩ tới lời đồn nghe thấy trong đoạn thời gian này.
- Mục Lan trưởng lão giữ riêng Lục Minh lại, chẳng lẽ lời đồn ta được nghe là thật?
- Không thể nào, Lục Minh thật sự thích Mục Lan trưởng lão?
- Điều này là rất bình thường, là nam nhân đều sẽ thích, ta cũng thích.
Lập tức, toàn trường vang lên tiếng thì thầm to nhỏ.
- Còn không lui ra.
Mục Lan nhướng mày, quát.
Người khác giật nảy mình, vội vàng rời khỏi.
- Lục Minh sư huynh, cố lên.
Bàng Thạch trước lúc đi để lại cho Lục Minh một ánh mắt cổ vũ, khiến mí mắt Lục Minh giật giật, nghẹn lời rồi.
Rất nhanh, trên quảng trường chỉ còn lại Lục Minh và Mục Lan.
- Khụ khụ.
Mục Lan ho khan mấy tiếng, nói:
- Lục Minh, nghe nói ngươi ba chiêu đánh bại thiên tài của Kỳ Lân Viện, đúng là nằm ngoài dự đoán của ta.
- Đa tạ Mục Lan sư tỷ khen ngợi, đó là ta may mắn thôi.
Lục Minh khách khí nói.
- Nhưng ta muốn nói với ngươi, Thần Hoang Đại Lục, rộng lớn vô biên, đế quốc vô số, Liệt Nhật Đế Quốc ở toàn bộ Thần Hoang Đại Lục, chỉ là giọt nước trong biển cả mà thôi, tất nhiên, thiên tài cũng nhiều không đếm xuể, tuy hiện tại ngươi có được một chút thành tựu, nhưng so sánh với những yêu nghiệt chân chính thì vẫn có chênh lệch rất lớn.
- Cho nên, không được lơ là, ở tuổi này của ngươi, phải đặt sự chú ý trên tu luyện, không thể nghĩ tới một số chuyện khác.
Mục Lan nghiêm túc cảnh cáo.
- Tới rồi.
Lục Minh biết, Mục Lan cuối cùng cũng nói đến chính đề.
-Ta một mực nỗ lực tu luyện, không biết chuyện khác Mục Lan sư tỷ nói là chuyện gì.
Lục Minh biết rõ còn cố hỏi.
- Cái này... Ngươi không biết à?
Ánh mắt Mục Lan hơi sáng lên, nói.
- Đương nhiên không biết, đoạn thời gian này ta một mực bế quan tu luyện, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lục Minh tiếp tục giả ngu.
- Cái này... Sắc mặt Mục Lan có chút đỏ lên, do dự cả nửa ngày, cắn răng một cái nói:
- Đoạn thời gian này, ngoại giới đang đồn dại, đối tượng ngưỡng mộ của ngươi. . . Ngươi là… Là ta, có thật không?
- Hả? Có chuyện này à?
Lục Minh cố ý giả vờ giật mình, sau đó một tay nâng cằm, mắt quan sát Mục Lan từ trên xuống dưới.
Toàn thân Mục Lan không được tự nhiên, mắt đẹp trừng lên, nói:
- Lục Minh, đây là ngươi có ý gì?
- Mục Lan sư tỷ, ngươi trưởng trông nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp vô song, nam nhân nào nhìn thấy mà không động tâm?
Lục Minh hỏi một đằng trả lời một nẻo, ánh mắt tiếp tục ngắm loạn, khóe môi nhếch lên một nụ cười.
Trong lòng Mục Lan giật thót, nói:
- Chẳng lẽ lời đồn bên ngoài là thật?
- Khà khà.
Lục Minh cười cười, chậm rãi tới gần Mục Lan, mắt nhìn chằm chằm vào hai mắt Mục Lan.
Tim Mục Lan bỗng dưng đập loạn, sắc mặt đỏ lên, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại.
Nhưng mặt và thân thể của Lục Minh, càng lúc càng gần, cuối cùng ngay cả hô hấp của nhau cũng có thể cảm thấy.
Mặt Mục Lan đỏ bừng, tim đập như sấm, một đôi mắt to mỹ lệ đều là hơi nước, lộ ra một tia hoảng loạn.
Lúc này, Lục Minh bỗng nhiên cười, nói:
- Giả đấy.
Nói xong, Lục Minh xoay người, cười to rời khỏi, để lại Mục Lan đang mặt mày đờ đẫn.
Nửa ngày sau, trên quảng trường vang lên tiếng hét to nghiến răng nghiến lợi của Mục Lan:
- Lục Minh...
Lục Minh đã đi xa bỗng nhiên rùng mình một cái.
- Vừa rồi có đùa quá đáng quá không?
Lục Minh nói thầm, nhưng nhớ tới bộ dạng quẫn bách vừa rồi của Mục Lan, tâm tình của hắn rất tốt, trên mặt lộ ra nụ cười.
- Lục Minh sư huynh, chẳng lẽ ngươi thành công rồi?
Trong đống cỏ bên cạnh, bỗng nhiên một bóng người nhảy ra, Lục Minh giật nảy mình.
- Ối trời, đại thạch đầu, ngươi trốn ở đây làm gì?
Nhìn thấy là Bàng Thạch, Lục Minh nghẹn lời rồi.
- Đương nhiên là chờ tin tức tốt của Lục Minh sư huynh, vừa rồi ta nhìn thấy Lục Minh sư huynh một đường cười ngây ngô, thế nào? Có phải đã tỏ tình thành công rồi không?
Mắt Bàng Thạch sáng rực lên.
- Tỏ tình gì? Loạn thất bát tao, đại thạch đầu, ngươi đừng nói lung tung, ta thấy hiện tại ngươi đã bị tên gia hỏa hoa si đó làm hỏng rồi.
Trên mặt Lục Minh hiện lên hắc tuyến.
- Chẳng lẽ không phải à?
Bàng Thạch gãi gãi đầu.
- Đương nhiên không phải, đại thạch đầu, ta nói với ngươi nhé, ra ngoài đừng nói lung tung nữa, còn nữa, ngàn vạn lần đừng nghe tên gia hỏa hoa si đó nói lung tung.
Lục Minh trịnh trọng, nghiêm túc dặn dò.