Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 148: Kết giao bằng hữu không cẩn thận

Chương Trước Chương Tiếp

Hôm nay, đúng là biến đổi bất ngờ.

Lúc ban đầu, đám người Kiếm Vô Trần tới, thể hiện ra tư thái vô thượng, cùng với thực lực vô cùng cường hãn, cơ hồ càn quét thiên tài trên Thanh Đồng Bảng.

Thanh Đồng Bảng không ai có thể địch nổi, cuối cùng ngay cả Trương Mục Vân cũng thua.

Mọi người cho rằng hôm nay Thanh Đồng Bảng sẽ mất hết danh dự.

Nhưng lúc này, Lục Minh tới, dùng thực lực khiến người ta trố mắt cứng họng, nghiền ép thiên tài của Kỳ Lân Viện, cuối cùng còn phế Kiếm Vô Trần, khiến cho thế cục lập tức lật bàn.

Hôm nay, vinh dự của Thanh Đồng Bảng không chỉ không tổn hại, ngược lại sẽ bởi vì Lục Minh, mà tăng thêm.

Đệ tử bốn đại viện cảm thấy, Kỳ Lân Viện thần bí khó lường đó, chẳng qua cũng thế mà thôi, huyết mạch đặc thù thì sao? Huyết mạch sinh linh bình thường cũng vẫn có thể chiến thắng.

Đoan Mộc Lân chính là như vậy, lực ép Kỳ Lân Viện, được gọi là đứng đầu thiên tài.

Hiện tại, là Lục Minh.

Như vậy, đệ tử của bốn đại viện sẽ càng có lòng tin hơn, tín niệm tất nhiên cũng sẽ càng kiên định hơn.

- Mục Vân huynh, đây là lễ vật của ta, có hài lòng không?

Lúc này, Lục Minh xoay người, mỉm cười nói.

- Ha ha ha, phần đại lễ này của Lục sư đệ, có thể nói là không tiền khoáng hậu, mời ngồi.

Trương Mục Vân cười to, mời Lục Minh ngồi chung với hắn.

Lục Minh cười vui vẻ, đi tới nhập tọa.

Lúc này, đã có người tới sửa sang lại chiến trường.

Không bao lâu sau, chiến trường được sửa sang lại một chút, bắt đầu lên rượu và thức ăn.

Tiệc rượu bắt đầu, bầu không khí rất nhiệt liệt.

- Trương sư huynh, tiểu đệ kính ngươi một ly.

Không lâu sau, có người bắt đầu kính rượu.

Sau khi kính rượu Trương Mục Vân xong, lại bắt đầu kính Lục Minh.

Lăng Không xách vò rượu, đi tới trước người Lục Minh, nói:

- Lục Minh, hôm nay là đại khoái nhân tâm, Lăng Không ta chưa bao giờ phục ai, hiện tại, ta xem như phục ngươi rồi, làm ba chén lớn.

Nói xong, Lăng Không xách vò rượu, uống ừng ực.

- Nào.

Lục Minh đứng dậy, bưng chén lớn lên, uống liền ba chén.

- Hay, Lục Minh sư đệ hào khí, ta cũng đến kính ngươi ba chén to.

Đoạn Cương đứng dậy, cũng xách một vò rượu.

Lục Minh ai đến cũng không cự tuyệt.

Mọi người thấy Lục Minh không hề ra vẻ, hảo cảm đối với hắn càng tăng, nhao nhao tới kính rượu, bầu không khí vô cùng nhiệt liệt.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ, như đệ tử của Bạch Hổ Viện, ánh mắt lấp lánh, ngồi một bên, có chút xấu hổ.

Thậm chí có mấy người sắc mặt âm trầm.

Lục Minh đánh bại bọn Kiếm Vô Trần, bọn họ là mấy người duy nhất không vui.

Lục Minh càng mạnh, càng bất lợi đối với Đoan Mộc gia tộc.

Mọi người mời nhau, rất nhanh rượu đã qua ba tuần.

Lúc ở đại hội bốn viện, tuy mọi người là đối thủ, đó chỉ là trên đài chiến đấu của đại hội bốn viện.

xuống đài chiến đấu, đều là đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái, cũng không có thù hận gì với nhau, hơn nữa đều là người trẻ tuổi, rất nhanh đã trở nên thân thiết.

Như Trình Phi Loan, tuy là nữ tử, nhưng vô cùng hào khí, ỷ vào cùng là đệ tử Chu Tước Viện với Lục Minh, cứ kéo Lục Minh làm một vò, cuối cùng uống tới mắt say lờ đờ, mặt đỏ bừng, vô cùng xinh đẹp.

Dẫn tới một đám sắc lang Lăng Không, Đoạn Cương, Đổng Sách không ngừng tru tréo, vây quanh Trình Phi Loan.

Mấy Ngân Bào trưởng lão tay uống ở bên cạnh, nhìn những thiếu niên này, trong mắt tràn ngập chờ mong.

Đây mới là giang hồ, đây mới là khí phách thiếu niên, tràn ngập máu nóng và kích tình, cạnh tranh với nhau, lại không thiếu hữu nghị.

Đây đều là lương đống tương lai của Huyền Nguyên Kiếm Phái.

Bọn họ có chút nóng lòng muốn nhìn thấy nhóm người này trưởng thành lên.

Rượu qua ba tuần, đã là đêm khuya, yến hội mới kết thúc.

Mọi người kết đoàn kết đội trở về.

Tối nay, Lục Minh không tu luyện, sau khi trở lại ký túc xá thì ngủ một giấc thật ngon.

Ngày hôm sau tỉnh lại, đã là chính ngọ, Lục Minh cảm thấy thần thanh khí sảng.

Duỗi lưng, toàn thân vang lên tiếng lách cách.

Mở cửa phòng, đi ra.

Lại thấy Bàng Thạch vẻ mặt hưng phấn từ ngoài viện trở về.

Vừa thấy Lục Minh, Bàng Thạch hưng phấn nói:

- Lục Minh sư huynh, ngươi đúng là quá lợi hại, hôm qua ở trên tiệc rượu của Trương Mục Vân sư huynh, ngươi ba chiêu đánh bại thiên tài của Kỳ Lân Viện, hiện tại đã truyền khắp tông môn rồi.

Nói xong, Bàng Thạch vô cùng sùng bái nhìn Lục Minh.

- Tốc độ truyền bá này đúng là quá nhanh.

Lục Minh thầm nghĩ.

- Lục Minh sư huynh, ngươi biết không? Hiện tại ta đã thành danh nhân rồi, bởi vì ở cùng ký túc xá với ngươi, chỉ cần vừa ra ngoài, liền có một đống nữ đệ tử vây quanh ta.

Bàng Thạch tiếp tục nói.

- Một đống nữ đệ tử vây quanh ngươi? Làm gì?

Lục Minh sửng sốt.

Bàng Thạch nhếch miệng cười nói:

- Đương nhiên là hỏi thăm tin tức của ngươi, hỏi thăm sở thích của ngươi, ngươi thích dạng nữ hài tử gì, có đối tượng ngưỡng mộ chưa, mà sau khi tin tức của ngươi ngày hôm qua được truyền ra, xu thế này lại càng khủng bố.

- Hả?

Lục Minh trợn mắt há hốc mồm, sau đó cười khổ không thôi.

Hắn không ngờ lại có kết quả như vậy.

- Ài! Xem ra quá nổi danh cũng không hay!

Lục Minh thở dài một tiếng.

- Những nữ hài tử đó quá nhiệt tình, ta lập tức không đứng vững, nói hết những gì ta biết, Lục Minh sư huynh, ngươi sẽ không trách ta chứ?

Bàng Thạch thật thà nhìn Lục Minh nói.

- Vất vả cho ngươi rồi, đại thạch đầu.

Lục Minh vỗ vai Bàng Thạch, sau đó tùy ý hỏi một câu:

- Đúng rồi, ngươi đã nói gì?

- Ta nói ngươi thích nữ tử đầy đặn thành thục, hơn nữa có đối tượng ngưỡng mộ rồi, là Mục Lan trưởng lão.

Bàng Thạch nói.

- Gì cơ?

Lục Minh lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã.

Vẻ mặt càng ngây đơ hơn Bàng Thạch nói:

- Ngươi. . . Ngươi thật sự nói như vậy mà? Trời ạ, ai nói với ngươi thế?

- Hoa si nói, hắn nói ngươi cả ngày muốn ăn đậu hủ của Mục Lan trưởng lão, hắn nói đã tuyệt giao với ngươi, nói ngươi là hạng thấy sắc quên nghĩa, hơn nữa thông qua quan sát của ta, hắn nói cũng rất có lý.

Bàng Thạch gãi gãi đầu nói.

- Có lý? Có lý cái rắm.

Lục Minh nghiến răng nghiến lợi nói:

- Hoa si, ta sẽ không tha cho ngươi.

- Lục Minh sư huynh, ngươi việc gì phải tức giận, ta nói như vậy, vẫn rất có hiệu quả, rất nhiều nữ hài tử vẻ mặt ai oán rời khỏi, nói sau này không quấn lấy ngươi nữa.

Bàng Thạch tiếp tục nói.

- Ta...

Lục Minh thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu.

Kết giao bạn không cẩn thân, nếu tin tức này truyền tới chỗ Mục Lan hắn nên đối mặt với Mục Lan thế nào?

Mục Lan sẽ không hiểu lầm chứ?

Lúc này, Lục Minh chỉ cười khổ và khóc không ra nước mắt.

Nhìn thấy bộ dạng này của Lục Minh, Bàng Thạch quan tâm hỏi:

- Lục Minh sư huynh, ngươi làm sao vậy? Không thoải mái à? Chẳng lẽ ngày hôm qua đại chiến bị thương?

- Không, ta muốn được yên tĩnh.

Lục Minh lại lộ ra biểu cảm rất phiền lòng.

- Ồ, được, vậy ta không quấy rầy ngươi.

Bàng Thạch nói, sau đó trở lại phòng.

Lục Minh khóc không ra nước mắt, đang nghĩ có nên tìm Mục Lan giải thích một chút không?

- Thôi, mặc kệ, có điều nói đi cũng phải nói lại, dung nhan và dáng người cấp bậc họa thủy đó của Mục Lan sư tỷ, khiến ta cũng có chút ý đồ, cũng là bình thường thôi, khà khà.

Lục Minh cười một tiếng, rất nhanh liền điều chỉnh lại, ra ngoài đi dạo.

Mấy ngày nay, Lục Minh không định tu luyện, định thả lỏng một chút.

Từ khi có được Chí Tôn Thần Điện, huyết mạch bắt đầu trùng sinh, đã hơn một năm rồi, Lục Minh mỗi thời mỗi khắc đều đang khắc khổ tu luyện, thần kinh luôn căng thẳng, hăng quá hóa dở, hiện tại là nên thả lỏng mấy ngày.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)