Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 147: Ở trước mặt ta, ngươi là rác rưởi

Chương Trước Chương Tiếp

Sau đó, Lục Minh liên tục đâm ra thương.

Hai thương này nhanh như thiểm điện, giống như hai viên lưu tinh xẹt qua trời cao, kèm theo hỏa diễm cực nóng, chiếu sáng chân trời.

Ầm! Ầm!

Sau đó hai viên lưu tinh đột nhiên nổ tung, lực lượng cuồng bạo khủng bố lập tức bạo phát.

Chỗ ba người giao kích, từng cỗ kiếm khí, đao mang cùng với thương mang cực nóng thổi quét ra.

Mấy Ngân Bào trưởng lão bày ra từng tầng phòng ngự, bảo vệ bàn ghế và đệ tử bốn viện khác ở phía sau.

Vù! Vù!

Lúc này, một thanh chiến đao và một thanh chiến kiếm bay ra rất xa, đồng thời, hai tiếng hét thảm truyền ra, hai bóng người văng ra, máu tươi phân tán trời cao.

Là Kiếm Vô Trần và thanh niên ôm đao.

Quang mang tản đi, Lục Minh tay cầm trường thương, đứng trong sân, không hề lay động.

Thắng, Lục Minh thắng rồi.

Một mình độc chiến hai thiên tài của Kỳ Lân Viện, vẫn chỉ một chiêu, dùng thế bẻ gãy nghiền nát càn quét đối phương.

Quá cường hoành.

Bất kể ngươi là thiên tài gì, bất kể ngươi là huyết mạch đặc thù gì, một người một thương, càn quét thiên hạ.

Mọi người giống như nhìn thấy một hình ảnh như vậy.

Y phục của Kiếm Vô Trần và thanh niên ôm đao đã rách bươm, trên người xuất hiện từng vết thương, chật vật không thôi.

Lục Minh từng bước tiến về phía Kiếm Vô Trần, nhìn xuống hắn, lạnh lùng nói:

- Ta nói rồi, trong ba chiêu, nhất định đánh bại ngươi, hiện tại vừa hay ba chiêu.

- Lục Minh, ngươi chờ đó cho ta, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta tất giết ngươi.

Kiếm Vô Trần điên cuồng nhìn Lục Minh, trong mắt toàn là vẻ dữ tợn.

- Ngươi xem, ngươi lại nữa rồi, vừa rồi không phải ngươi đã nói rồi à? Người không có bản lĩnh chỉ biết mạnh miệng, đó chính là chuyện cười, hiện tại, ngươi ngay cả chuyện cười cũng không được tính.

Lục Minh trào phúng.

- Nói đi, ngươi cứ nói đi, Kiếm Vô Trần ta thề, nỗi nhục ngày hôm nay, tương lai ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi, gấp chục lần, trăm lần, ngàn lần, ta sẽ tra tấn ngươi, ta muốn ở ngay trước mặt ngươi, tùy ý lăng nhục Thu Nguyệt, khiến ngươi đau không muốn sống, khiến ngươi hối hận vì hành vi hôm nay.

Kiếm Vô Trần giống như chó điên gầm lên, sát cơ trong mắt nồng đậm giống như thực chất.

Hắn đã hận Lục Minh tới thấu xương, tiện chủng rác rưởi này, không ngờ dám ở trước mặt nhiều người như vậy đả thương hắn, đánh bại hắn, ở trong mắt hắn, đây là sỉ nhục cực lớn.

Đương nhiên, chuyện hắn làm nhục người khác, hắn sẽ không nghĩ tới, ở trong mắt hắn, đó là điều tất nhiên.

Lục Minh mỉm cười, chỉ là trong nụ cười, lại mang theo sát cơ lạnh lùng.

- Lục Minh ta cả đời, ghét nhất là người khác uy hiếp ta, ngươi, không nên uy hiếp ta.

Thanh âm của Lục Minh trở nên lạnh lùng, sát cơ trên người không hề che giấu.

Trong lòng Kiếm Vô Trần bỗng dưng lạnh toát, nói to:

- Ngươi muốn làm gì?

- Làm gì? Không phải vừa rồi ngươi kêu gào muốn phế ta à? Hiện tại lại uy hiếp ta, để miễn trừ hậu hoạn, đương nhiên cũng phải phế ngươi.

Lục Minh cười khẽ.

- Phế ta? Ngươi dám? Lục Minh, đồ rác rưởi như ngươi, ngươi có biết ta là ai không? Ta là huyết mạch đặc thù, đệ tử của Kỳ Lân Viện, bá chủ, lương đống tương lai của Huyền Nguyên Kiếm Phái, ngươi dám phế ta?

Kiếm Vô Trần giống như nghe thấy một chuyện cười vậy.

Nhưng hắn chỉ cười được một nửa lại không cười được nữa.

Bởi vì hắn phát hiện ánh mắt của Lục Minh lạnh lùng mà lại kiên định, không thể dao động.

Trong lòng hắn lạnh toát, một đạo hàn khí thấu xương từ đuôi cụt xộc thẳng tới thiên linh cái, hắn vội vàng nói to:

- Không, đừng...

Vù!

Hắn còn chưa nói hết, trường thương của Lục Minh đâm ra, đâm vào đan điền của hắn, đánh vỡ khí toàn trong đan điền của hắn.

Kiếm Vô Trần ngây ra, nửa ngày sau mới phát ra một tiếng hét thảm như xé tim rách phổi:

- A a a, đan điền của ta, tu vi của ta, Lục Minh, tiện chủng, rác rưởi, ngươi không ngờ thật sự phế tu vi của ta, ngươi sẽ không được chết tử tế.

Toàn trường vang lên tiếng hít sâu.

Lục Minh thật sự phế tu vi của Kiếm Vô Trần.

Tính cách quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn, cũng rất to gan.

Kiếm Vô Trần chính là thiên tài tuyệt thế của Kỳ Lân Viện, huyết mạch đặc thù, là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm của Huyền Nguyên Kiếm Phái, bí mật ẩn tàng, sợ bị tông môn khác phái người ám sát.

Hiện tại thì hay rồi, bị người của tông môn mình phế tu vi.

- Phế hay lắm, nếu là ta, cũng sẽ không do dự.

Trong mắt Lăng Không hiện lên vẻ hung ác điên cuồng, lạnh lùng nói.

Người khác nghẹn lời rồi, ai giống như ngươi, cứ như yêu thú, mặc kệ hậu quả.

- Lục Minh, ngươi xong rồi, ngươi phế tu vi của ta, ngươi cũng không thoát được, ta là thiên tài của Kỳ Lân Viện, tông môn nhất định sẽ làm chủ cho ta, ngươi chết chắc rồi.

Kiếm Vô Trần vẫn gầm lên.

Nhưng sắc mặt Lục Minh vô cùng bình tĩnh, hờ hững nhìn Kiếm Vô Trần, nói:

- Ngu xuẩn.

- Gì cơ?

Kiếm Vô Trần có chút sững sờ.

- Ta hỏi ngươi, chỗ dựa của ngươi là gì?

Lục Minh bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Kiếm Vô Trần ra sức ôm đan điền, có chút sững sờ.

Người khác cũng vậy, không biết Lục Minh hỏi vấn đề này làm gì.

- Chỗ dựa của ngươi, chẳng qua là huyết mạch đặc thù của ngươi, thiên phú của ngươi mà thôi, ngươi ỷ vào huyết mạch đặc thù của mình, tự cho là cao cao tại thượng, nhìn xuống người khác, coi người khác là rác rưởi.

- Với huyết mạch đặc thù của ngươi, tông môn sẽ tìm mọi cách che chở ngươi, tiêu tốn một lượng lớn tài nguyên để bồi dưỡng ngươi, tất cả những điều này đều là thiên phú và huyết mạch của ngươi mang đến.

Lục Minh nói.

- Không sai, ta trời sinh cao quý, đâu phải là ngươi có thể sánh bằng?

Kiếm Vô Trần nói.

Lục Minh lạnh lùng cười, nhìn xuống Kiếm Vô Trần, gằn từng chữ:

- Nhưng, hiện tại thiên phú mà ngươi tự tin, ở trước mặt ta, thậm chí ngay cả rác rưởi cũng không bằng, cái gọi là thiên phú của ngươi, ở trước mặt ta, còn không bằng rắm chó.

- Ngươi nói, tông môn sẽ vì một phế vật tu vi bị phế bỏ như ngươi mà ra tay trừng phạt người có thiên phú hơn xa ngươi như ta sao? Có thể sao?

Ầm ầm!

Mỗi một câu, mỗi một chữ, của Lục Minh, đều giống như lôi đình, nổ vang trong đầu Kiếm Vô Trần.

Đúng vậy, thiên phú của Lục Minh hơn xa hắn, giá trị đối với Huyền Nguyên Kiếm Phái cũng hơn xa hắn, tại sao lại vì một phế vật đã bị phế bỏ như hắn mà trừng phạt Lục Minh?

Tuyệt đối không thể, nói không chừng cao tầng tông môn còn có thể ra sức bồi dưỡng Lục Minh.

- Không, không, không phải như vậy, không thể, không thể.

Kiếm Vô Trần tuyệt vọng gầm lên, khó có thể chấp nhận được tất cả những điều này.

Hắn biết, hắn bị phế, chỉ có thể bị phế vô ích, tông môn tuyệt đối sẽ không ra mặt cho hắn.

Hiện trường, người khác cũng giật mình, quả thật là như vậy.

Thiên phú hiện tại Lục Minh thể hiện ra, đã có thể so sánh với những thiên tài như Đoan Mộc Lân, Phong Vô Kị, huyết mạch đặc thù bình thường, cũng không bằng hắn, sao lại thật sự phạt nặng hắn.

- Hôm nay là ngày mừng của Mục Vân huynh, các ngươi mau chóng mang hắn cút đi cho ta.

Lục Minh không nhìn Kiếm Vô Trần đã giống như một bãi bùn nhão nữa, ánh mắt hướng sang thanh niên ôm đao.

Lúc này, thanh niên ôm đao và thanh niên cường tráng đó đã sợ tới vỡ mật, nào dám nói gì, vội vàng kéo Kiếm Vô Trần vẫn đang hò hét nhanh chóng ra khỏi Kiếm Vũ Biệt Viện.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)