Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 146: Cùng lên đi

Chương Trước Chương Tiếp

- Ha ha ha! Ba chiêu đánh bại ta? Ba chiêu đánh bại ta?

Kiếm Vô Trần điên cuồng cười ha hả, giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên thế giới.

Vừa rồi, hắn từng nói bạo phát toàn lực, ba chiêu đánh bại Lục Minh.

Nhưng hiện tại Lục Minh lại nói ba chiêu đánh bại hắn? Đây không phải là chuyện buồn cười nhất thiên hạ sao?

- Lục Minh, khoác lác thì ai cũng biết, nhưng không có thực lực, nói ra chỉ là chuyện cười mà thôi.

Kiếm Vô Trần lạnh lùng nói.

- Ồ?

Lục Minh giống như cảm thấy có lý, còn trầm tư một chút, gật đầu nói:

- Không sai, không có thực lực, nói ra chính là chuyện cười mà thôi, rất nhanh ngươi sẽ phát hiện, ngươi chính là chuyện cười này.

- Mỏ nhọn răng sắc, là không hữu dụng, Lục Minh, ta nói với ngươi nhé, Thu Nguyệt là nữ nhân của Kiếm Vô Trần ta rồi, ngày đó không ngờ ngươi dám dắt tay nàng, đây là vận mệnh của ngươi, từ sau khi ngươi dắt tay Thu Nguyệt, vận mệnh của ngươi đã được định trước, hôm nay ta sẽ phế tay ngươi, cắt tứ chi của ngươi, phế tu vi của ngươi, sau đó ném ngươi ra khỏi Huyền Nguyên Kiếm Phái.

- Đừng tưởng rằng ngươi là hạng nhất Thanh Đồng Bảng thì tông môn sẽ ra mặt cho ngươi, ta nói với ngươi nhé, cái gọi là hạng nhất Thanh Đồng Bảng của ngươi, ở trong mắt ta còn không bằng rác rưởi.

Kiếm Vô Trần lạnh lùng nói, đương nhiên, những lời này là truyền âm, người khác không nghe thấy.

- Thu Nguyệt? Thu Nguyệt thì ngươi đừng mơ, nàng đã là nữ nhân của ta.

Lục Minh thản nhiên nói.

- Cái gì?

Kiếm Vô Trần giống như bị sét đánh, ngây ra.

Nửa ngày sau, mới có phản ứng, mắt đỏ rực, khuôn mặt cũng coi như là anh tuấn triệt để vặn vẹo biến thành vô cùng dữ tợn, quát lên như mắc chứng cuồng loạn:

- Lục Minh, ngươi đáng chết, tiện chủng đê tiện ngươi, nữ nhân Kiếm Vô Trần ta nhìn trúng ngươi cũng dám động, hôm nay ta không phế ngươi, ta sẽ không phải là Kiếm Vô Trần nữa.

Vù!

Trường kiếm ra khỏi vỏ, Kiếm Vô Trần điên cuồng giết tới Lục Minh.

- Giết, giết, Cổ Ngọc Bát Sát.

Kiếm Vô Trần gầm lên, sát khí như nước, kiếm khí trong suốt như phỉ thúy giống như mưa rền gió dữ ùa tới Lục Minh.

Quang mang Trong tay lóe lên, Hỏa Đồng Thương xuất hiện ở trong tay.

- Lãm Nguyệt.

Trường thương quét ra, ánh trăng màu đỏ xuất hiện, tất cả kiếm khí của Kiếm Vô Trần lập tức bị đánh tan, trường thương không ngừng, quất tới mặt Kiếm Vô Trần.

Trong phút chốc, lửa giận trong lòng Kiếm Vô Trần giống như bị một gáo nước lạnh dập tắt, toàn thân lạnh run.

- Lui, lui.

Hắn cấp tốc lui về phía sau, đồng thời dùng chiến kiếm ngăn cản.

Keng.

Trường thương quét lên trường kiếm của Kiếm Vô Trần, cương hỏa lăng liệt thổi lên trên mặt Kiếm Vô Trần, đau rát.

Hắn cấp tốc lui về phía sau mấy chục mét, nhìn Lục Minh với vẻ khiếp sợ không thôi.

Vừa rồi lực lượng trong một thương của Lục Minh, vô cùng khủng bố, vượt xa tưởng tượng của hắn.

- Sao có thể mạnh như vậy? Nhất định là thi triển bí thuật gì đó, không kiên trì được bao lâu đâu.

Kiếm Vô Trần quả thực khó có thể chấp nhận được, gầm lên trong lòng.

Xung quanh, đệ tử trên Thanh Đồng Bảng, đệ tử Bạch Ngân, Ngân Bào trưởng lão của bốn đại viện đều ngây ra.

Một thương đánh bay Kiếm Vô Trần?

Sao có thể như vậy được? Kiếm Vô Trần chính là còn mạnh hơn Trương Mục Vân, Lục Minh không ngờ một thương đánh bay hắn, quá khoa trương rồi?

Hơn hai tháng nay, Lục Minh đã đề thăng nhiều như vậy?

Không thể tin nổi.

So với lúc ở đại hội bốn viện, tu vi của Lục Minh đề thăng Võ Sư cửu trọng đỉnh phong, Chiến Long Chân Quyết tu luyện đến tầng thứ ba, Cương Hỏa Thương Quyết cũng sắp đột phá, chiến lực của hắn đã đề thăng mấy lần.

Một thương đánh bay Kiếm Vô Trần là rất bình thường.

- Lúc trước ở Duyên Hải Sơn Mạch, ta nói chỉ dùng hai thành công lực, ngươi lại cố tình không tin, ha ha.

Khóe miệng Lục Minh nở một nụ cười trào phúng, nhìn Kiếm Vô Trần.

- Ta xem ngươi có thể bạo phát được mấy chiêu, Cổ Ngọc Bát Sát, Hồn Sát.

Kiếm Vô Trần gầm lên, lại bộc phát ra sát khí cường đại, nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo kiếm khí huy hoàng giết tới Lục Minh.

Kiếm khí còn chưa tới, chỉ là quang mang trên kiếm khí, đã khiến đầu của Lục Minh hơi choáng váng.

- Kiếm pháp lợi hại quá, loại kiếm pháp này, không ngờ có thể sinh ra ảnh hưởng đối với linh hồn.

Ánh mắt Lục Minh khẽ động, sau đó quét một thương.

- Sơn Băng.

Một thương này, Lục Minh lại dùng thêm một phần lực.

Cũng giống như lúc trước, trường thương quét qua, kiếm khí diệt vong, lần này, Kiếm Vô Trần không ngăn cản được nữa, bị một thương của Lục Minh đánh bay.

Trong không trung, Kiếm Vô Trần há miệng hộc máu, nện lên một tòa núi giả, khiến núi giả vỡ ra.

- Hay.

Toàn trường trầm trồ khen ngợi, vô cùng phấn chấn.

Nếu không phải cố nhịn, bọn họ đã muốn nhảy lên.

Quá mạnh, quá đã, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Bọn họ chỉ có thể hét to, muốn phát tiết ra sự bực tức trong lòng.

Lúc trước, quá uất nghẹn, bị ép cho không thẳng người lên được.

Nhưng Lục Minh vừa đến, lại hoàn toàn áp chế Kiếm Vô Trần, có thể không sướng sao?

Cách đó không xa, Trương Mục Vân cười khổ, hắn đã cảm giác được, Lục Minh đã mạnh tới mức khiến hắn khó quên được bóng lưng này.

- Lục Minh, tên rác rưởi ngươi, ngươi dám đả thương ta, ta phải lột da rút gân ngươi.

Kiếm Vô Trần gầm lên như mắc chứng cuồng loạn.

Lúc này, hắn tóc tai bù xù, y phục trên người rách tung, vô cùng chật vật.

Lục Minh cười lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi luôn mồm nói người khác là rác rưởi, lại bị một thương của ta đánh bay, ta thật không hiểu sự tự tin của ngươi là từ đâu ra?

- Rác rưởi, phế vật, các ngươi đều là rác rưởi, ta chính là huyết mạch đặc thù, vô cùng cao quý, đâu phải là loại rác rưởi như các ngươi có thể sánh bằng.

Kiếm Vô Trần hét to.

Toàn trường nghẹn lời rồi, Lục Minh lắc đầu, nói:

- Đừng lải nhải nữa, còn một chiêu, ta cũng lười chẳng muốn xuất thủ thêm, ngươi, cũng lên đi.

Nói xong, Lục Minh chỉ vào thanh niên ôm đao.

Toàn trường sửng sốt, đây là Lục Minh khiêu chiến cả hai người thanh niên ôm đao và Kiếm Vô Trần?

Một đấu hai!

Sắc mặt Kiếm Vô Trần vặn vẹo điên cuồng, đây là miệt thị một cách trắng trợn.

- Lưu sư đệ, tiện chủng này đã tự tìm chết, vậy chúng ta cùng ra tay, phế hắn.

Kiếm Vô Trần hét to.

- Được.

Đao khí gào thét, chiến đao của thanh niên ôm đao rời tay, một đạo đao khí cực kỳ bá đạo tỏa ra.

Sau đó, huyết quang lóe lên.

Đỉnh đầu thanh niên ôm đao, một thanh chiến đao phong cách cổ xưa hiện lên, khiến cho đao khí càng thịnh.

Tu vi của thanh niên ôm đao là Võ Sư cửu trọng đỉnh phong, nhưng chưa lĩnh ngộ ra 'Thế'.

Bên kia, đỉnh đầu Kiếm Vô Trần, hiện ra một thanh chiến kiếm phong cách cổ xưa.

Huyết mạch vừa ra, kiếm khí, Kim Chi Thế của Kiếm Vô Trần đều bạo phát đến đỉnh điểm.

Huyết mạch bạo phát, lúc này hai người đã thi triển ra toàn lực.

- Giết.

- Giết.

Thanh niên ôm đao và Kiếm Vô Trần bạo phát chiến lực mạnh nhất, thi triển ra tuyệt chiêu mạnh nhất, giết tới Lục Minh.

Đao mang và kiếm khí tràn ngập nửa bầu trời.

Uy thế này, khiến rất nhiều đệ tử cấp Bạch Ngân đều đột nhiên biến sắc.

Quá mạnh, huyết mạch đặc thù đúng là quá khủng bố, vượt cấp mà chiến, đối với bọn họ mà nói, chính là chuyện cơm bữa.

Đây là tiên thiên mang đến, hâm mộ cũng không hâm mộ được.

Lục Minh chống đỡ được không?

Ầm!

Lúc này, trên người Lục Minh tỏa ra một cỗ khí tức cường đại.

Hỏa Chi Thế bạo phát.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)