Một tiếng lợi nhận cắt phá cơ nhục rất khẽ vang lên, khiến trong lòng mọi người giật thót.
Sau đó, mọi người liền nhìn thấy Trương Mục Vân vội vàng lui lại, bay ra hơn mười mét, cầm kiếm mà đứng.
Trên vai hắn, xuất hiện một vết máu, máu tươi tràn ra.
Trương Mục Vân thua rồi à?
Trong lòng mọi người máu.
- Ta thua! Thiên tài của Kỳ Lân Viện, quả nhiên danh bất hư truyền.
Bỗng nhiên, Trương Mục Vân thở dài một tiếng.
- Ngươi cũng không tồi, có thể giao thủ với ta nhiều chiêu như vậy, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, không thể khiến ta xuất toàn lực, bốn đại viện, Thanh Đồng Bảng, đúng là khiến người ta thất vọng.
Kiếm Vô Trần tay cầm trường kiếm, vân đạm phong khinh, cười khinh miệt.
Sắc mặt rất nhiều người rất khó coi, lại không thể phản bác, bởi vì sự thực bày ra trước mặt, càng phản bác, ngược lại càng không vẻ vang gì.
- Kiếm Vô Trần, cá nhân ta quả thật không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ta không phải người mạnh nhất Thanh Đồng Bảng, còn có một người nữa xếp trên ta, hiện tại, ngươi vũ nhục toàn bộ Thanh Đồng Bảng, không khỏi quá sớm rồi.
Trương Mục Vân nhíu mày nói.
Trong lòng mọi người khẽ động.
Đúng vậy, trên Trương Mục Vân, còn có một nhân vật.
Một thiên tài tuyệt thế, năm thứ nhất tiến vào Huyền Nguyên Kiếm Phái, lại là hạng nhất Thanh Đồng Bảng.
Lục Minh!
Mọi người nhớ tới Lục Minh.
Hơn hai tháng trước, Lục Minh đánh với Trương Mục Vân một trận, tuy chỉ hơi chiếm thượng phong.
Nhưng với tốc độ tiến bộ kinh người của Lục Minh, hôm nay sau hai tháng, có thể mạnh hơn không? Có thể đánh với Kiếm Vô Trần một trận không?
- Ta biết, ngươi ở Thanh Đồng Bảng chỉ xếp thứ hai, nghe nói xếp thứ nhất là một tên gia hỏa tên là Lục Minh, hắn đâu rồi? Bảo hắn lăn ra đây đánh với ta một trận đi, ta muốn triệt để nghiền ép hắn, để cho các ngươi đỡ lòng mang ảo tưởng.
Kiếm Vô Trần kiêu ngạo nói.
Lúc trước ở Duyên Hải Sơn Mạch, tuy từng gặp Lục Minh, nhưng hắn không biết tên của Lục Minh, đương nhiên cũng không biết Lục Minh xếp thứ nhất Thanh Đồng Bảng là người hắn từng gặp.
- Lục Minh hôm nay không có mặt, nếu không nhất định có thể đánh với ngươi một trận.
Lăng Không trầm giọng nói.
- Có thể đánh với ta một trận? Các ngươi đúng là biết tự an ủi, như vậy, bảo hắn lăn ra đây đi, không có mặt à? Các ngươi phái người gọi hắn, đỡ cho ta sau này phải tìm hắn, hôm nay giải quyết luôn.
Kiếm Vô Trần nói.
Trương Mục Vân, Đoạn Cương, Lăng Không đều trầm mặc, bọn họ cũng không biết Lục Minh đang ở đâu, hơn nữa, trong lòng bọn họ cũng không chắc, Lục Minh thật sự có thể đánh với Kiếm Vô Trần một trận hay không.
- Ha ha, sao không phái người đi tìm? Có phải biết hắn cũng không phải đối thủ của ta không? Đệ nhất Thanh Đồng Bảng gì, ta thấy đều là mặt hàng như nhau, Lục Minh gì đó, nếu ta bạo phát toàn lực, trong ba chiêu là giải quyết hắn.
Kiếm Vô Trần cười lạnh không thôi.
Hai thiên tài Kỳ Lân Viện khác cũng cười to.
- Đáng tiếc tên gia hỏa đó không có mặt, nếu không ta có thể hung hăng chà đạp hắn.
Ánh mắt Kiếm Vô Trần nhìn quét đám người, có chút thất vọng, hắn đương nhiên là đang tìm Lục Minh.
- Con rùa nào đang tìm ta thế?
Đúng lúc này, một đạo âm thanh trong trẻo từ rất xa truyền đến.
Đạo thanh âm này đối với rất nhiều người mà nói, đều vô cùng quen thuộc, thanh âm vừa vang lên, trong lòng đại bộ phận người đều giật thót, một cái tên xuất hiện trong đầu: Lục Minh!
Lục Minh tới rồi.
Mắt của bọn họ cấp tốc nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Quả nhiên, nhìn thấy một thanh niên, mặc trường bào bó màu đen, dáng người thon dài, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, chắp tay sau lưng, từng bước đi tới bên này.
Không phải Lục Minh thì có thể là ai?
Lục Minh thật sự tới rồi.
Không biết vì sao, trong lòng đại bộ phận người đều không khỏi lộ ra hi vọng và vui mừng.
Trương Mục Vân, Lăng Không, Đoạn Cương, Bộ Tinh Khải, Trác Dịch Dung, Trình Phi Loan. . .
Đều như vậy, theo bản năng đều cho rằng, chỉ cần Lục Minh tới là có thể đánh bại đối phương.
Sau đó, bản thân bọn họ lại sợ tới nhảy dựng, không biết vì sao lại có loại cảm giác này, có lẽ là trên đại hội bốn viện, Lục Minh đã sáng tạo quá nhiều kỳ tích.
Kiếm Vô Trần cũng quay đầu lại nhìn, vừa nhìn một cái, một cỗ sát cơ nồng đậm từ trên người hắn tràn ra.
- Tiểu tạp toái, là ngươi?
Kiếm Vô Trần gầm lên.
- Quy nhi tử (rùa con), vừa rồi không phải đang tìm ta à? Sao nhìn thấy ta lại tức giận như vậy?
Trên mặt Lục Minh vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi tới, như đi dạo trong sân vắng, vô cùng thoải mái.
- Tiểu tử, ngươi là ai? Dám nói chuyện với Kiếm sư huynh như vậy, tự tìm chết.
Thanh niên cường tráng quát lạnh, thân hình lại giống như một con trâu rừng phóng tới Lục Minh, quyền đầu cực to đen xì phát sáng, giống như kim loại.
Ngày đó ở Duyên Hải Sơn Mạch, thanh niên cường tráng không có mặt, cho nên không nhận ra Lục Minh.
Ầm!
Thanh niên cường tráng trong phút chốc đã tới gần Lục Minh, quyền đầu đánh tới đầu Lục Minh.
Khóe miệng Lục Minh vẫn nở một nụ cười, cũng đánh ra một quyền.
Hai quyền va chạm, sau đó mọi người liền nghe thấy một tiếng xương gãy, tiếp theo, một bóng người cao lớn dùng tốc độ nhanh hơn khi hắn lao tới bay ngược về, nặng nề ngã xuống đất.
- Tay của ta.
Thanh niên cường tráng gầm lên, một cánh tay đã gấp khúc biến hình, hiển nhiên bị một quyền của Lục Minh đánh gãy.
- Mạnh quá.
Mắt người của bốn đại viện đều sáng lên.
Vừa rồi, thực lực của thanh niên cường tráng quá rõ ràng, một đường càn quét, cao thủ sau top 10 trên Thanh Đồng Bảng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng hiện tại, hắn bị một quyền nhẹ nhàng bâng quơ của Lục Minh đánh gãy tay.
Chênh lệch quá lớn, trong lòng mọi người bỗng dưng dâng lên hi vọng.
- Tiểu tạp toái, thì ra ngươi chính là Lục Minh.
Kiếm Vô Trần quát lên, thanh âm vô cùng lạnh lùng.
- Đương nhiên.
Lục Minh cười khẽ, sau đó không để ý đến Kiếm Vô Trần, bước thẳng về phía Trương Mục Vân, đi tới trước người hắn, ôm quyền nói:
- Mục Vân huynh, chúc mừng chúc mừng, chúc mừng ngươi ôm được mỹ nhân về.
- Đa tạ Lục sư đệ tự mình đến chúc mừng ta.
Trương Mục Vân cũng ôm quyền nói.
- Đa tạ Lục sư đệ.
Bên cạnh Trương Mục Vân, Trác Dịch Dung cũng thi lễ.
- Đáng tiếc, hôm nay đến vội vàng, không kịp chuẩn bị lễ vật.
Lục Minh xòe tay, cười nói.
Trương Mục Vân nói:
- Lục sư đệ có thể đến đã tốt lắm rồi, không cần lễ vật gì cả.
Hai người trò chuyện tự nhiên, hoàn toàn gạt Kiếm Vô Trần sang bên.
Điều này khiến sát cơ trong mắt Kiếm Vô Trần càng lúc càng nồng đậm.
- Lục Minh, dám không đếm xỉa tới ta? Đừng tưởng rằng ngươi là hạng nhất Thanh Đồng Bảng gì đó, nhưng kiêu ngạo ở trước mặt ta, hôm nay, ta sẽ cho ngươi nhận thức rõ chênh lệch.
Thanh âm tràn ngập sát cơ của Kiếm Vô Trần vang lên.
Lúc này, Lục Minh mới xoay người nhìn về phía Kiếm Vô Trần, bỗng nhiên mắt sáng lên, cười nói:
- Mục Vân huynh, có rồi, lễ vật của ta có rồi.
Cười ha ha, Lục Minh bước về phía Kiếm Vô Trần, nói:
- Ngươi không phải muốn ta biết chênh lệch giữa ta và ngươi à? Ra tay đi? Trong ba chiêu, ta tất đánh bại ngươi.
Người chung quanh đều đờ đẫn.
Lục Minh nói gì cơ?
Ba chiêu đánh bại Kiếm Vô Trần?
Sao có thể? Hoàn toàn không thể!
Chẳng lẽ Lục Minh đột phá đến Đại Võ Sư cảnh rồi? Chắc không nhanh như vậy chứ? Hơn nữa nếu Lục Minh thực sự là Đại Võ Sư, như vậy đánh bại Kiếm Vô Trần cũng có ý nghĩa gì?
Kiếm Vô Trần cuồng, Lục Minh còn cuồng hơn Kiếm Vô Trần.