- Coi như có chút thực lực, Cổ Ngọc Bát Sát - Nhân Sát.
Kiếm Vô Trần quát khẽ, một đạo sát khí khủng bố tràn ra, cùng với sát khí là một đạo kiếm quang khủng bố.
Đạo kiếm quang này đánh về phía Độc Long của Bộ Tinh Khải.
Ầm!
Kình khí bắn ra bốn phía, mặt đất bị kình khí cường đại đánh ra từng hố to, bàn ở cách đó không xa nếu không phải có một số đệ tử cấp Bạch Ngân, thậm chí là trưởng lão vận công ngăn cản, chỉ sợ cũng bị đánh thành bột mịn.
Rắc.
Một tiếng chấn động, trường thương của Bộ Tinh Khải rời tay, bay về phía xa xa, cắm ở lên trên một tòa núi giả, mà bản thân hắn thì toàn thân chấn động lui về phía sau liền hơn hai mươi bước vẫn chưa đứng vững, một đệ tử cấp Bạch Ngân của Bạch Hổ Viện thân hình khẽ động, xuất hiện sau lưng Bộ Tinh Khải, chặn thế lui của Bộ Tinh Khải.
Phập!
Sắc mặt Bộ Tinh Khải biến ảo kịch liệt, sau đó phun ra một búng máu, một tay không ngừng run rẩy.
Mọi người nhìn thấy, tay áo trên tay phải hắn đã rách tung, trên cánh tay phủ kín vết máu, những vết máu đó giống như từng thanh kiếm nhỏ.
- Kiếm pháp bá đạo quá, thực lực bá đạo quá.
Mọi người hít sâu.
- Trương Mục Vân, đừng để những tạp binh này xuất thủ, chỉ làm lãng phí thời gian của ta thôi, tự ngươi ra tay đi! Để ta xem thử thực lực của ngươi.
Kiếm Vô Trần nhìn về phía Trương Mục Vân nói.
Ánh mắt của mọi người cũng hướng sang Trương Mục Vân.
Hiện giờ ở đây, cũng chỉ có dựa vào Trương Mục Vân, Lục Minh xếp thứ nhất không có mặt.
- Được, đã sớm nghe nói Kỳ Lân Viện tuyển nhận đều là thiên tài tuyệt thế, thậm chí đại đa số đều là huyết mạch đặc thù, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền, trước kia muốn tìm đệ tử Kỳ Lân Viện lĩnh giáo một chút lại không thể, hiện tại vừa hay lĩnh giáo một chút.
Trương Mục Vân cất bước đi ra, ánh mắt như điện.
- Mục Vân ca ca, cẩn thận.
Trác Dịch Dung có chút lo lắng nói.
- Yên tâm.
Trương Mục Vân mỉm cười, lập tức đi đến trước người Kiếm Vô Trần.
- Trương Mục Vân, ra tay đi, xem ngươi có tư cách để ta rút kiếm không.
Kiếm Vô Trần thản nhiên nói, vô cùng tự tin.
- Cuồng vọng, đối mặt với Trương Mục Vân, vẫn muốn không rút kiếm, sao có thể?
- Thực lực của Trương Mục Vân đâu phải là người khác có thể so sánh.
Thanh Đồng Bảng đệ tử trên Thanh Đồng Bảng nhỏ giọng nghị luận, nhìn Trương Mục Vân, ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong.
Hiện giờ có thể cứu lại vinh dự của Thanh Đồng Bảng, cũng chỉ có Trương Mục Vân.
Trương Mục Vân mỉm cười, không để ý, nhưng tức khắc, một cỗ khí tức sắc bén, bá đạo, vô kiên bất tồi từ trên người Trương Mục Vân bạo phát ra.
Sắc mặt Kiếm Vô Trần lần đầu tiên có thay đổi, dường như hơi khó tin được nói thầm:
- Đây là… 'Thế', Kim Chi Thế.
Phía sau, thanh niên ôm đao và thanh niên cường tráng cũng biến sắc.
- Sao có thể? Chỉ là rác rưởi của bốn đại viện, không ngờ có người có thể ở Võ Sư cảnh lĩnh ngộ 'Thế', đáng chết, sao có thể?
Thanh niên ôm đao hét lớn bất khả tư nghị.
Thân là huyết mạch đặc thù, hắn cũng không lĩnh ngộ 'Thế', chỉ là phế vật rác rưởi huyết mạch bình thường không ngờ lại có thể lĩnh ngộ 'Thế', hắn hơi khó có thể thừa nhận.
- Hừ, huyết mạch đặc thù thì sao, huyết mạch sinh linh bình thường, cũng có thiên tài tuyệt thế, thậm chí có người có thể giác tỉnh huyết mạch của thần thú viễn cổ, hơn xa huyết mạch đặc thù, có gì mà kiêu ngạo.
Một thiên tài trên Thanh Đồng Bảng nói.
Nhìn thấy biểu cảm kinh hãi của mấy người bên Kỳ Lân Viện, trong lòng người quan chiến xung quanh đều rất sảng khoái.
Cuối cùng cũng có cơ hội phản bác.
Sắc mặt thanh niên cường tráng và Thanh niên ôm đao đều âm trầm.
- Hừ, cho rằng lĩnh ngộ 'Thế', thì có thể là đối thủ của Kiếm sư huynh ư? Đúng là ngây thơ.
Thanh niên ôm đao hừ lạnh.
Kiếm Vô Trần hơi biến sắc một chút rồi lại khôi phục, tự tin nói:
- Trương Mục Vân, người quả thật nằm ngoài dự đoán của ta, ngươi có tư cách khiến ta rút kiếm, cũng có tư cách biết tên của ta, nhớ kỹ, ta tên là Kiếm Vô Trần, là người mà cả đời ngươi cũng không vượt qua được.
Ầm!
Kiếm Vô Trần vừa dứt lời, đồng thời ở trên người hắn, cũng bộc phát ra một cỗ khí tức sắc bén, vô kiên bất tồi.
Thế, Kim Chi Thế!
Kiếm Vô Trần không ngờ cũng lĩnh ngộ Kim Chi Thế.
- Hắn. . . Hắn không ngờ cũng lĩnh ngộ Kim Chi Thế? Sao có thể?
- Chẳng lẽ Kỳ Lân Viện đều mạnh tới thế này sao?
Lúc ở đại hội bốn viện, Lục Minh và Trương Mục Vân đều hiện ra 'Thế', khiến bốn đại viện khiếp sợ, hai người đều được gọi là thiên tài mấy năm mới có của Huyền Nguyên Kiếm Phái.
Nhưng hiện tại, một thanh niên tùy tiện từ Kỳ Lân Viện chạy ra không ngờ cũng lĩnh ngộ 'Thế', thật sự có chút đả kích người.
- Ta biết rồi, hắn khẳng định là Kiếm Chi Huyết Mạch đặc thù, nghe nói huyết mạch đặc thù, có một loại công năng thần kỳ, có một số người thông qua huyết mạch có thể lĩnh ngộ Thế nhanh hơn.
Một Ngân Bào trưởng lão lên tiếng.
Trong lòng mọi người thắt lại, huyết mạch đặc thù không ngờ lại thần diệu như vậy?
'Thế' của hai người gặp nhau trong không trung, không ngờ phát ra thanh âm kim thiết giao kích, thậm chí có tia lửa bắn ra.
Hai tiếng kiếm minh vang lên, cơ hồ là đồng thời, hai người rút kiếm, hai đạo kiếm khí rực rỡ phóng lên cao, kiếm khí lạnh buốt tuyệt cường tràn ngập toàn bộ Kiếm Vũ Biệt Viện.
Hai bóng người, hóa thành hai đạo kiếm quang, đồng thời lao về phía đối phương.
Một tiếng nổ vang lên, kiếm khí tùy ý bạo phát ra, trên mặt đất, bị kiếm khí quét qua, để lại chi chít vết kiếm.
Thân ảnh chớp động, mấy Ngân Bào trưởng lão xuất hiện ở phía trước, một cỗ lực lượng vô hình lan ra, chặn kiếm khí lại.
- Tứ Quý Kiếm Pháp, Thu Phong Tiêu Sắt.
- Cổ Ngọc Bát Sát, Thiên Sát.
Hai đạo kiếm quang tràn ngập lực lượng hủy diệt gặp nhau trong không trung, hai đạo kiếm khí hội tụ thành một đạo, phóng lên cao.
Dưới chân hai người, một mảng lớn mặt đất bị kiếm khí đánh trúng, lõm xuống rất sâu.
Sau đó, chính là giao phong dày đặc, hai người triển khai đại chiến kịch liệt.
Mọi người đều nhìn chằm chằm không trung.
- Trương Mục Vân, nhất định phải thắng đó.
Mọi người chờ đợi, hi vọng Trương Mục Vân có thể hòa một ván.
- Không tốt, Trương Mục Vân đã bạo phát huyết mạch, nhưng Kiếm Vô Trần chưa bạo phát huyết mạch.
Bỗng nhiên, một tiếng tiếng hô trầm thấp truyền ra.
Trong lòng mọi người chấn động, quả nhiên là vậy, Trương Mục Vân đã bạo phát huyết mạch, có thể nói là đã dùng ra toàn bộ thực lực, nhưng Kiếm Vô Trần lại chưa bạo phát huyết mạch.
Huyết mạch không bạo phát, không ngờ có thể đánh bất phân thắng bại với Trương Mục Vân, Kiếm Vô Trần mang tới cho người ta cảm giác quả thực là sâu không lường được.
Không ai biết hắn rốt cuộc dùng ra mấy phần thực lực.
- Công pháp Kiếm Vô Trần tu luyện, tuyệt không phải là công pháp Hoàng cấp, thì chắc là công pháp Huyền cấp, chân khí công pháp Huyền cấp tu luyện ra, so với công pháp Hoàng cấp thì hùng hậu ngưng luyện hơn.
Một Ngân Bào trưởng lão giải thích cho mọi người.
- Hơn nữa, trong chân khí của hắn, ẩn chứa kiếm thế rất mạnh, giống như một thanh kiếm, chắc là một loại ưu thế của huyết mạch.
Ngân Bào trưởng lão khác cũng giải thích.
Mọi người giật mình, chẳng trách Kiếm Vô Trần lại mạnh như vậy, chân khí của hắn mạnh hơn Trương Mục Vân.
Sau đó thì cảm thấy trong lòng rét run, cường đại tới như vậy, đánh một trận trong cùng cấp, còn chiến thắng thế nào được?
Chẳng lẽ hôm nay đã định trước là Thanh Đồng Bảng, bốn đại viện, sẽ mất hết danh dự sao?
- Kết thúc, Cổ Ngọc Bát Sát, Thần Sát.
Thanh âm lạnh lùng của Kiếm Vô Trần vang lên, một đạo kiếm quang giống như thiên ngoại phi tiên, sát thần trảm ma.