Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 141: Kỳ lân viện khiêu khích

Chương Trước Chương Tiếp

- Đúng vậy.

Trương Mục Vân nói.

- Nói với các ngươi cũng không sao, dỏng tai nghe rõ cho ta, ba người chúng ta, đều là đệ tử của Kỳ Lân Viện.

Kiếm Vô Trần nói, bộ dạng cao ngạo.

- Gì cơ? Đệ tử Kỳ Lân Viện.

Người toàn trường nghe vậy đều hít một hơi lạnh, lộ ra biểu cảm khiếp sợ.

Mấy người này không ngờ là thiên tài của Kỳ Lân Viện?

Kỳ Lân Viện, tuy là một trong năm đại viện của Huyền Nguyên Kiếm Phái, nhưng luôn vô cùng thần bí, bên trong rốt cuộc có bao nhiêu đệ tử, mỗi một năm tuyển nhận bao nhiêu đệ tử, ngoại giới một mực không biết, cho dù là rất nhiều Ngân Bào trưởng lão, cũng không biết.

Thấy người toàn trường lộ ra vẻ khiếp sợ, đám người Kiếm Vô Trần lộ ra biểu cảm hưởng thụ.

Bọn họ thích nhìn biểu cảm khiếp sợ của người khác, bọn họ là huyết mạch đặc thù, trời sinh cao quý, trời sinh nên được hưởng thụ sự kính sợ, hâm mộ, khiếp sợ của người khác đối với bọn họ.

Loại cảm giác này, khiến bọn họ rất dễ chịu.

- Thì ra là đệ tử của Kỳ Lân Viện, hôm nay Trương mỗ đính hôn, nếu mấy vị là tới chúc mừng, vậy mời ngồi, nếu không phải, vậy mời rời khỏi, có chuyện gì, ngày khác lại nói.

Cho dù đối mặt với đệ tử của Kỳ Lân Viện, Trương Mục Vân vẫn là loại ngữ khí đó, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Ngữ khí của Trương Mục Vân, khiến sắc mặt ba người Kiếm Vô Trần trầm.

- Ngày khác? Vì sao phải ngày khác? Chúng ta hôm nay chính là lựa chọn ngày ngươi đính hôn mới đến, nghe nói hôm nay người trên cái gọi là Thanh Đồng Bảng của các ngươi đều đến, đỡ cho chúng ta phải đi tìm từng người.

- Đoạn thời gian này ta nghe nói, người trên Thanh Đồng Bảng của bốn đại viện, được gọi là một đám thiên tài Võ Sư cảnh mạnh nhất, ta nghe mà vô cùng buồn cười, cố ý đến cho các ngươi biết, thế nào mới là Võ Sư mạnh nhất thực sự, cái gọi là Võ Sư mạnh nhất của các ngươi, ở trước mặt chúng ta, đều là rác rưởi.

Kiếm Vô Trần cười khẽ, trong giọng nói tràn ngập vẻ khinh thường nồng đậm.

Trong sân, một số thiên tài trên Thanh Đồng Bảng đồng loạt biến sắc.

Thiên tài trên Thanh Đồng Bảng, đích xác cơ hồ là đại biểu cho một nhóm Võ Sư cảnh mạnh nhất, chiến lực của mỗi người đều vô cùng cường hãn, Võ Sư cửu trọng đỉnh phong bình thường ở trước mặt bọn họ đều là một chiêu giải quyết.

Hiện tại, mấy người của Kỳ Lân Viện lại nói bọn họ đều là rác rưởi?

Là thiên tài, đều cao ngạo, tuy mấy người trước mặt là đệ tử của Kỳ Lân Viện, nhưng một số người trên Thanh Đồng Bảng, trong mắt đều lộ ra ánh sáng lạnh.

- Sao? Muốn đánh nhau à, vừa hay, ta cũng muốn xem các ngươi có mấy cân mấy lạng.

Thanh niên ôm đao cười lạnh, sau đó nhìn về phía Võ Quý, lộ ra biểu cảm khoa trương, nói:

- Ngươi, chắc cũng là người trên Thanh Đồng Bảng đúng không?

Võ Quý mặt đỏ tía tai, vừa rồi hắn bị một chiêu đả bại, lúc này khó có thể mở miệng.

Nhìn thấy biểu cảm này của Võ Quý, thanh niên ôm đao cười ha hả đầy khoa trương:

- Ha ha, thì ra ngươi đúng là người trên Thanh Đồng Bảng, rác rưởi như ngươi, không ngờ cũng là người trên Thanh Đồng Bảng? Kiếm sư huynh, ta đã nói rồi, đệ tử của bốn đại viện đều là rác rưởi phế vật, Thanh Đồng Bảng gì, ta thấy đều là mặt hàng tương tự, khiến ta không có một chút hứng thú nào.

- Đáng giận, cuồng vọng.

- Chỉ là đả bại Võ Quý mà thôi, lại cho rằng mình vô địch sao?

Lời này của thanh niên ôm đao vừa được nói ra, dẫn tới một mảng tiếng hét phẫn nộ.

Không chỉ là thiên tài của Thanh Đồng Bảng, ngay cả rất nhiều đệ tử cấp Bạch Ngân, thậm chí là trưởng lão, trên mặt cũng lộ ra vẻ không vui.

Bởi vì một câu của thanh niên ôm đao đã mắng cả bốn đại viện.

- Câm miệng cho ta!

Thanh niên ôm đao quát lạnh, ánh mắt như điện, nhìn quét xung quanh, trên mặt mang theo vẻ trào phúng, nói:

- Muốn chứng minh mình không phải rác rưởi, vậy ra tay đi, chỉ cần có thể đả bại ta.

Trong sân đột nhiên yên tĩnh, mọi người nhìn nhau, trong nhất thời không ai bước ra.

Mấy thanh niên này rõ ràng là võ giả Võ Sư cảnh, đệ tử cấp Bạch Ngân không thể xuất thủ.

Mà từ vừa rồi thanh niên ôm đao xuất thủ cho thấy, quả thực là sâu không lường được, trong lòng thiên tài trên Thanh Đồng Bảng cũng kiêng kị không thôi, đều muốn người khác ra tay trước để thăm dò thực lực của thanh niên ôm đao, trong nhất thời đều không xuất thủ.

- Ha ha, Lưu sư huynh, ngươi quá mạnh, bọn họ nào dám xuất thủ? Đối phó những rác rưởi của bốn viện này, ta xuất thủ là đủ rồi.

Trong ba thanh niên, một thanh niên cường tráng đi ra nói.

Ầm!

Sau đó, thanh niên này khí tức đại thịnh, một thân tu vi lộ rõ.

Võ Sư cửu trọng tiền kỳ, mọi người liếc một cái liền nhìn ra, tu vi của thanh niên cường tráng này chắc là vừa tấn thăng Võ Sư cửu trọng tiền kỳ không bao lâu.

- Ta là đệ tử mới nhập môn năm nay, tu vi vừa đột phá Võ Sư cửu trọng không lâu, thế nào? Thiên tài trên Thanh Đồng Bảng, đến đánh với ta một trận đi, không thể nào ngay cả đánh với ta một trận cũng không dám chứ?

Khóe môi thanh niên cường tráng hiện ra một nụ cười nhạo nói.

Mọi người trên Thanh Đồng Bảng rất tức giận.

Đây là vũ nhục, vũ nhục trắng trợn.

Không ngờ để một đệ tử năm nay mới nhập môn, vừa đột phá Võ Sư cửu trọng không lâu khiêu chiến bọn họ, đây hoàn toàn là không để bọn họ vào mắt.

- Để ta đến thử ngươi.

Một thanh niên Thanh Đồng Bảng đi ra.

Mọi người lập tức nhận ra, người này tên là Từ Huyễn, xếp thứ bốn mươi hai trên Thanh Đồng Bảng.

So với Võ Quý thì cao hơn một bậc.

- Ngươi xếp thứ mấy trên Thanh Đồng Bảng?

Thanh niên cường tráng hỏi.

- Bốn mươi hai!

Từ Huyễn nói.

- Bốn mươi hai? Cũng muốn đánh với ta một trận, một chiêu đánh bại ngươi.

Thanh niên cường tráng cười khẽ.

- Một chiêu?

Sắc mặt Từ Huyễn vô cùng âm trầm, thanh niên cường tráng này cũng quá không để hắn vào mắt.

Cho dù là thiên tài của Kỳ Lân Viện, nhưng cũng chỉ là một đệ tử mới nhập môn năm nay mà thôi, không ngờ lại tuyên bố một chiêu đánh bại hắn, nực cười, chẳng lẽ hắn cho rằng mình là Lục Minh?

- Vậy xem ngươi một chiêu đả bại ta thế nào?

Từ Huyễn gầm lên, bước ra, trong tay xuất hiện một cây trường mâu, trường mâu đâm ra, phát ra tiếng gào thét chói tai.

Ầm!

- Bại.

Từ Huyễn nhẹ nhàng thốt ra một chữ, đánh ra một quyền.

Một quyền này, tràn ngập quang mang đen xì, quyền đầu của thanh niên cường tráng, giống như một khối kim loại luyện chế thành, lại giống như một vầng mặt trời đen xì, tỏa ra từng đạo quang mang sắc bén.

Keng.

Quyền đầu đánh lên trên trường mâu của Từ Huyễn, phát ra tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.

Tức khắc, quyền đầu của thanh niên cường tráng bắn ra từng đạo phong mang đen xì, đánh tan tất cả phòng ngự và công kích của Từ Huyễn.

Từ Huyễn hét thảm một tiếng, cả người bay ra sau, nặng nề ngã xuống đất, trên người máu tươi đầm đìa.

Thua, Từ Huyễn thua rồi, bị đối phương một chiêu đánh bại, kết cục giống hệt với Võ Quý.

Toàn trường truyền ra từng tiếng hít sâu.

Đây là thiên tài trong Kỳ Lân Viện sao? Thế này cũng quá mạnh rồi? Không ngờ một chiêu đánh bại Từ Huyễn, đúng là đệ tử mới năm nay sao?

Chẳng trách trong tứ đại thiên tài của Huyền Nguyên Kiếm Phái, có ba người đều xuất thân Kỳ Lân Viện, chỉ có Đoan Mộc Lân là dựa vào thiên tư tuyệt thế, mới chiếm một danh ngạch.

Đúng là khủng bố.

- Không chịu nổi một kích, đúng là rác rưởi.

Thanh niên cường tráng cười lạnh.

- Trong núi không có lão hổ, khỉ Tử xưng đại vương, Thanh Đồng Bảng gì, một nhóm Võ Sư mạnh nhất gì, đều là rác rưởi, nhân vật giống như bùn nhão, đụng phải thiên tài chân chính thì không là gì cả.

Kiếm Vô Trần cười khẽ, tràn ngập vẻ trào phúng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)