Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 140: Trương mục vân đính hôn

Chương Trước Chương Tiếp

Vì sao đệ tử Kỳ Lân Viện lại thần bí như vậy, ẩn tàng sâu như vậy, chính là một loại bảo hộ, sợ bị tông môn khác ám sát.

- Ngươi phải nghe lời sư tôn ngươi, sư tôn ngươi cũng là muốn tốt cho ngươi.

Lục Minh nghiêm mặt nói.

Thu Nguyệt thè lưỡi, nói:

- Biết rồi thiếu gia, chỉ là hiện tại Thu Nguyệt không thể ở bên cạnh thiếu gia, chiếu cố cho thiếu gia.

- Vậy phải nỗ lực tu luyện, chờ một ngày nào đó đạt tới Đại Võ Sư tứ trọng trở lên, thiếu gia dẫn ngươi cùng đi lang bạt thiên hạ.

Lục Minh cổ vũ nói.

- Thật vậy à? Thiếu gia không lừa ta chứ.

Trong mắt Thu Nguyệt tràn ngập chờ mong.

- Đương nhiên là thật, thiếu gia đã lúc nào lừa ngươi chưa.

Lục Minh cười.

Thời gian trôi qua nhanh chóng khi hai người nói chuyện phiếm, rất nhanh đã qua hơn một tiếng.

- Thiếu gia, ta phải đi rồi, sư tôn chắc đang tìm ta.

Thu Nguyệt lưu luyến không rời nói.

- Đi đi, với thiên phú của ngươi, chúng ta rất nhanh có thể cùng nhau lang bạt thiên hạ.

Lục Minh nhéo nhéo mặt Thu Nguyệt, cười nói.

Trong mắt to của Thu Nguyệt lấp lánh sương mù, bỗng nhiên kiễng mũi chân, hôn một cái lên mặt Lục Minh, sau đó sắc mặt đỏ bừng xoay người bỏ chạy, giống như một con thỏ bị kinh sợ, chạy rất nhanh, phút chốc đã biến mất trong núi rừng.

Cảm nhận được sự ướt át và mùi thơm trên mặt, Lục Minh mỉm cười, nói thầm:

- Nha đầu này, một đoạn thời gian không gặp, lá gan cũng lớn hơn không ít.

Khẽ lắc đầu, xoay người rời khỏi nơi này.

Ngày tiếp theo, tiếp tục tu luyện và liệp sát yêu thú.

Võ kỹ và tu vi, đều vững bước đề thăng.

Thời gian từ từ trôi qua, phút chốc lại một tháng.

Thu hoạch một tháng này rất khả quan.

Cương Hỏa Thương Quyết cuối cùng cũng lại đột phá, đạt tới cấp độ thứ sáu, cảnh giới nhân võ hợp nhất.

Có điều Lăng Không Bộ, chỉ tu luyện đến đỉnh phong cấp độ thứ hai, chưa đột phá cấp độ thứ ba.

Có điều tu vi của Lục Minh, đã đạt tới Võ Sư cửu trọng đỉnh phong, bước tiếp theo chính là Đại Võ Sư cảnh.

- Nên trở về rồi.

Tính toán thời gian, Lục Minh tiến vào Duyên Hải Sơn Mạch, đã được hơn hai tháng.

Tu luyện là một căng một lỏng, không thể một mực tu luyện, một mực khổ tu, có đôi khi chưa chắc đã có hiệu quả tốt.

Thân hình khẽ động, Lục Minh lại quay về Huyền Nguyên Kiếm Phái.

Nửa ngày sau, Lục Minh về tới ký túc xá.

- Lục Minh sư huynh, ngươi cuối cùng cũng trở lại rồi, ta còn tưởng rằng ngươi không về kịp.

Vừa nhìn thấy Lục Minh, Bàng Thạch vội vàng nói.

- Không về kịp? Không kịp gì?

Lục Minh tò mò hỏi.

- Tiệc đính hôn của Trương Mục Vân và Trác Dịch Dung.

Hoa Trì từ trong phòng đi ra, trong tay cầm một tấm thiệp mời.

- Trương Mục Vân và Trác Dịch Dung đính hôn?

Lục Minh hơi ngây ra.

- Bảy ngày trước, Trương Mục Vân tự mình tới gửi thiệp mời cho ngươi, đáng tiếc ngươi không có nhà, hắn để thiệp mời lại chỗ ta.

Hoa Trì đưa thiệp mời cho Lục Minh.

Lục Minh mở thiệp mời ra nhìn, thời gian vừa hay là hôm nay, mà địa chỉ là ở Kiếm Vũ Biệt Viện của Huyền Kiếm Thành.

Kiếm Vũ Biệt Viện, Lục Minh đã nghe nói tới, vô cùng nổi danh ở Huyền Kiếm Thành, nổi tiếng bởi hoàn cảnh tao nhã, rất nhiều nhân vật nổi tiếng có việc vui gì đều sẽ chọn tổ chức ở Kiếm Vũ Biệt Viện.

- Vậy ta về kịp lúc, hiện tại đi vừa hay.

Lục Minh cười.

Hiện tại mặt trời vẫn chưa xuống núi, không cũng không muộn.

Ấn tượng Trương Mục Vân mang tới cho Lục Minh rất không tồi, là một bằng hữu đáng để kết giao, đối phương đính hôn với Trác Dịch Dung, tự mình tới đưa thiệp mời cho hắn, Lục Minh tất nhiên phải đi.

- Các ngươi muốn đi cùng không?

Lục Minh hỏi.

- Thôi, lần này tới đều là cao thủ, chúng ta sẽ không tham gia náo nhiệt này.

Hoa Trì nói.

Trong lòng Lục Minh biết Hoa Trì là hạng tâm cao khí ngạo, không nói thêm nữa, cáo từ tới Huyền Kiếm Thành.

...

Huyền Kiếm Thành Kiếm Vũ Biệt Viện, vô cùng náo nhiệt.

Đèn đỏ treo cao, một mảng vui mừng.

Trương Mục Vân, thiên phú tuyệt đỉnh, khi Lục Minh chưa quật khởi, ngồi vững ở hạng nhất Thanh Đồng Bảng, ngay cả tân nhân vương Đoan Mộc Vân Dương này cũng bị hắn đè đầu.

Hơn nữa hắn tính tình hiền hoà, đối đãi rộng lượng, có phong phạm vương giả, nhân khí ở Huyền Nguyên Kiếm Phái rất tốt.

Lần này hắn đính hôn với Trác Dịch Dung, sáu mươi người trên Thanh Đồng Bảng, có đến hơn năm mươi người tới.

Không chỉ như vậy, còn có một số đệ tử cấp Bạch Ngân, trưởng lão chấp sự, thậm chí ngay cả Ngân Bào trưởng lão cũng tới mấy người.

Cạnh một hồ nhỏ trong Kiếm Vũ Biệt Viện, có một khoảng đất trống bằng phẳng, trên đất trống, đặt mấy chục bàn yến hội.

Lúc này, tuy vẫn chưa khai tiệc, nhưng người cơ bản đã đến đông đủ.

Người Quen biết thì ngồi cùng một bàn, trò chuyện với nhau.

Đúng lúc này, một nam tử trung niên bộ dạng hộ vệ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, khóe miệng còn vương máu tươi, một bên mặt xưng phù.

- Trương Kế, chuyện gì thế?

Bên cạnh Trương Mục Vân, phụ thân của hắn đứng lên, lạnh lùng hỏi.

Một màn này, tất nhiên cũng lọt vào trong mắt người khác, đều kinh ngạc nhìn tới.

- Lão gia, thiếu gia, ngoài cửa có người không có thiệp mời, không mời mà tự tới, chúng ta chỉ hỏi một chút, bọn họ liền xuất thủ đả thương người, muốn cường hành xông vào, chúng ta không cản được.

Hộ vệ lớn tiếng nói.

- Thiệp mời gì? Nơi chúng ta muốn tới, còn cần thiệp mời à?

Một đạo thanh âm cao ngạo lãnh khốc vang lên, ba thanh niên, đi tới.

- Các ngươi là ai? Không biết hôm nay là ngày đính hôn của Trương sư huynh ư? Không ngờ dám tự tiện xông vào.

Một đệ tử của Thanh Long Viện đứng dậy hét lớn.

Hắn gọi tên là Võ Quý, xếp thứ bốn mươi ba trên Thanh Đồng Bảng.

- Hừ, một đệ tử hèn mọn rắm chó trên Thanh Đồng Bảng đính hôn, tính là đại sự gì? Có gì mà dám hay không?

Một thanh niên trong lòng ôm một thanh chiến đao cười lạnh nói.

- Cuồng vọng, ta xem ngươi có vốn liếng gì?

Võ Quý gầm lên, thân hình khẽ động, giống như một con chim diều lao về phía thanh niên ôm đao đó, một trảo chộp tới.

- Chút tài mọn, cũng dám múa búa trước cửa Lỗ Ban.

Thanh niên ôm đao cười lạnh, chém ra một chưởng.

Thanh niên chém ra một chưởng này, rõ ràng chỉ là nhục chưởng, nhưng mọi người lại giống như nhìn thấy một thanh chiến đao tuyệt thế ra khỏi vỏ, đao mang bay lên, một đạo đao mang chói lọi chém lên thủ trảo của Võ Quý.

Võ Quý hét thảm một tiếng, thân hình bay ngược về, liên tục đập vỡ hai cái bàn, mới dừng lại, nhưng thân thể không ngừng run rẩy, một bàn tay của hắn đã máu tươi đầm đìa.

Mọi người chấn động, có chút khiếp sợ nhìn thanh niên ôm đao đó.

Dùng nhục chưởng thuận tay chém ra một đao, đã khiến Võ Quý bị thương, chiến lực bực này, tuyệt không bình thường.

Phải biết rằng Võ Quý xếp thứ bốn mươi ba trên Thanh Đồng Bảng, muốn thoải mái một chiêu đánh bại hắn, ít nhất cũng phải thiên tài xếp trong top 20 trên Thanh Đồng Bảng mới có thể làm được. Nhưng mấy người này, rất lạ mặt, căn bản không phải là đệ tử của bốn đại viện.

Vậy là thiên tài từ đâu tới?

Trương Mục Vân đứng dậy ôm quyền, nói:

- Mấy vị rốt cuộc là ai? Trương mỗ tự nhận là chưa bao giờ đắc tội với các ngươi.

- Khà khà, ngươi chính là Trương Mục Vân xếp thứ hai Thanh Đồng Bảng à?

Một thanh niên sắc mặt lãnh khốc trong đó nói.

Nếu Lục Minh ở đây, nhất định có thể nhận ra, thanh niên lãnh khốc này chính là Kiếm Vô Trần của Kỳ Lân Viện.

Hai người khác, đều là đệ tử của Kỳ Lân Viện.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)