Lục Minh cười khẽ, vươn một tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thu Nguyệt, sau đó nhìn Kiếm Vô Trần, nói:
- Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, Thu Nguyệt rất để ý tới ta à, ngươi ở trước mặt nàng mắng ta như vậy, không phải ngu xuẩn thì là gì?
- Tên khốn khiếp, buông tay chó của ngươi ra.
Nhìn thấy Lục Minh không ngờ nắm lấy tay Thu Nguyệt, mắt Kiếm Vô Trần đỏ lên.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Thu Nguyệt, hắn đã chọn Thu Nguyệt làm nữ nhân của hắn, hiện tại, Lục Minh không ngờ dám ném tay của Thu Nguyệt, ngay cả hắn, cũng chưa từng được chạm vào tay của Thu Nguyệt, tên khốn khiếp này, sao hắn dám? Sao hắn xứng?
Lửa ghen tị trong lòng hắn quả thực là bốc cháy tới cả chín tầng trời.
Hắn bước ra một bước, lập tức tới gần Lục Minh, một chưởng Lục Minh Lục Minh.
Rõ ràng chỉ là bàn tay mà thôi, nhưng lại mang tới cho người ta cảm giác giống như một thanh thần kiếm tuyệt thế ra khỏi vỏ.
- Kiếm Vô Trần, ngươi làm gì thế?
Thu Nguyệt cực kỳ hoảng sợ, muốn cản trước người Lục Minh.
Nhưng Lục Minh lại bước ra một bước, sau đó đánh ra một quyền.
Quyền đầu và bàn tay với Kiếm Vô Trần va chạm với nhau.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, kình khí tỏa ra bốn phía, núi ở dưới chân Lục Minh và Kiếm Vô Trần, giống như bị cào qua vậy, xuất hiện từng khe rãnh rất sâu.
Hơi nhấp nhoáng, hai người đều lui về phía sau hai bước.
- Kiếm Vô Trần, dừng tay.
Thu Nguyệt chắn trước người Lục Minh, hầm hầm nhìn Kiếm Vô Trần.
Nhìn thấy bộ dạng này của Thu Nguyệt, Kiếm Vô Trần ngừng lại, có điều sắc mặt càng khó coi hơn, nhìn chằm chằm, nói:
- Tên khốn khiếp, thì ra cũng có mấy phần bản sự, có thể tiếp được ba thành công lực của ta, xem ra ngươi là người trên cái gọi là Thanh Đồng Bảng của bốn đại viện phải không?
Lục Minh lạnh lùng cười nói:
- Có thể bức ra hai thành công lực của ta, ngươi cũng coi như không tồi.
- Hai thành công lực? Ha ha ha, năng lực nói phét của ngươi đúng là không nhỏ, nói ra không sợ người khác cười rụng răng à?
Kiếm Vô Trần cười to, đầy vẻ trào phúng.
Mấy thanh niên khác cũng lộ ra nụ cười trào phúng.
Lục Minh nói vừa rồi chỉ thi triển ra hai thành công lực? Ai tin chứ?
Lục Minh cười lạnh, cũng lười chẳng muốn giải thích.
- Ngươi đã nói chỉ thi triển ra hai thành công lực, vậy ta cũng muốn nhìn xem mười thành công lực của ngươi thì mạnh thế nào?
Kiếm Vô Trần cười lạnh, một tiếng kiếm minh vang lên, trên đỉnh đầu hắn, một thanh chiến kiếm phong cách cổ xưa hiện ra.
Thanh chiến kiếm này nhìn qua thì tràn ngập sự loang lổ của năm tháng, vô cùng cổ xưa, giống như từ thời đại viễn cổ lưu truyền tới nay.
Đây là huyết mạch của Kiếm Vô Trần.
Huyết mạch loại binh khí, đều thuộc về huyết mạch đặc thù, vô cùng huyền diệu, khó có thể ước đoán được.
Tinh quang trong mắt Lục Minh lóe lên, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy huyết mạch đặc thù.
Huyết mạch hình kiếm vừa ra, xung quanh thân thể Kiếm Vô Trần, phủ kín kiếm khí sắc bén.
Ánh mắt Lục Minh lộ ra một tia chiến ý, huyết mạch đặc thù, hắn có e ngại gì?
Hắn nhìn ra được, Kiếm Vô Trần cũng là tu vi Võ Sư cửu trọng đỉnh phong.
Khi Lục Minh muốn bạo phát tu vi, đánh với Kiếm Vô Trần một trận, Thu Nguyệt gầm lên:
- Kiếm Vô Trần, hôm nay ngươi dám ra tay, sau này ngươi và ta chính là tử địch.
Nói như chém đinh chặt sắt, không được phép nghi ngờ.
- Ngươi...
Kiếm Vô Trần lửa giận ngút trời, nhưng cũng đành bất lực, huyết mạch hình kiếm biến mất, khí tức yếu đi.
- Thiếu gia, chúng ta đi.
Thu Nguyệt kéo tay Lục Minh, kéo hắn ra ngoài.
Lục Minh nhíu mày, để mặc Thu Nguyệt kéo, một mực tiến về phía trước, biến mất.
- Kiếm sư huynh, chỉ là một rác rưởi của bốn đại viện, không ngờ dám chống đối ngươi, đi lại với Thu Nguyệt sư muội gần như vậy, đúng là đáng chết.
Thanh niên khác nói.
Nhìn phương hướng Lục Minh và Thu Nguyệt biến mất, lửa ghen tị trong mắt Kiếm Vô Trần bốc cháy hừng hực, sát cơ vô cùng mãnh liệt.
- Tiểu tử đó có thể tiếp một kích ba thành công lực của kiếm sư huynh, chắc là người trên Thanh Đồng Bảng của bốn đại viện, ha ha, Kỳ Lân Viện ta không ra, những người trên Thanh Đồng Bảng này, đúng là tưởng mình là thiên tài, đúng là nực cười.
Một thanh niên mặc áo dài xanh cười nói.
- Kỳ Lân Viện ta, tới lúc nên ra ngoài đi lại một chút rồi, nếu không, bốn viện khác sẽ quên mất chúng ta, cũng không để chúng ta vào mắt.
Kiếm Vô Trần lạnh lùng nói.
Vù!
Tức khắc, thân hình hắn khẽ động, cả người hóa thành một thanh kiếm quang, phóng tới yêu thú cấp ba nhất trọng đó.
Phập một tiếng, con yêu thú này trực tiếp bị chém làm hai nửa, máu tươi văng khắp nơi.
...
Thu Nguyệt kéo Lục Minh, một mực đi mấy dặm, mới ngừng lại.
- Thiếu gia, tuy Kiếm Vô Trần này đáng giận, rất khiến người ta ghét, nhưng thiên phú lại cao tới đáng sợ, chiến lực cực kỳ cường đại, thiếu gia hiện tại không nên đánh với hắn.
Thu Nguyệt giải thích với Lục Minh, sợ trong lòng Lục Minh không thoải mái.
Lục Minh cười, vươn tay quệt chóp mũi của Thu Nguyệt, nói:
- Nếu không phải ngươi kéo ta đi, thiếu gia ta nhất định đánh ngã hắn.
Thu Nguyệt chớp chớp mắt, sắc mặt ửng đỏ, cũng không coi là thật, nói:
- Thiếu gia, Đoạn thời gian này, Thu Nguyệt rất nhớ ngươi... Ngươi. . . Ngươi có...
Nói tới đây, sắc mặt Thu Nguyệt đỏ rực, ngượng ngùng cúi đầu, câu nói kế tiếp lại có thế nào cũng không nói ra được.
- Thu Nguyệt nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, sao thiếu gia lại có thể không nhớ ngươi chứ? Ta từng thời từng khắc đều nhớ ngươi.
Lục Minh ghé vào bên tai Thu Nguyệt, nói.
Sắc mặt Thu Nguyệt càng đỏ hơn, ngay cả cổ cũng đỏ rực, nói:
- Thật... Thật vậy à?
- Đương nhiên là thật, thiếu gia đã lúc nào lừa ngươi chưa.
Vẻ mặt Lục Minh nghiêm lại nói.
Trên mặt Thu Nguyệt lộ ra nụ cười vui vẻ, nhưng sau đó lại lộ ra vẻ mặt u sầu, nói:
- Đáng tiếc sư tôn hiện tại vẫn không cho ta ra ngoài lang bạt, trừ khi đạt tới Đại Võ Sư tứ trọng trở lên, nếu không Thu Nguyệt sẽ ở bên cạnh thiếu gia.
- Hả? Thu Nguyệt, ngươi đã giác tỉnh huyết mạch rồi à?
Lục Minh hỏi, có chút tò mò.
- Giác tỉnh rồi, thiếu gia ngươi xem.
Nói xong, trên lưng Thu Nguyệt lóe lên huyết quang, một khối không khí trắng ngần hiện lên, đồng thời, từng đạo hàn khí tràn ngập, với tu vi của Lục Minh, cũng cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Càng khiến cho Lục Minh giật mình là, trên khối không khí trắng ngần, có tám đạo mạch luân đỏ như máu.
Tám đạo mạch luân, huyết mạch cấp tám, Lục Minh khiếp sợ không thôi.
Tức khắc, Thu Nguyệt liền thu hồi huyết mạch, nhiệt độ trong sân tăng trở lại.
- Thu Nguyệt, đây chẳng lẽ là Hàn Băng Huyết Mạch à?
Lục Minh có chút kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy
Thu Nguyệt gật đầu.
- Quả nhiên là Hàn Băng Huyết Mạch.
Trong lòng Lục Minh chấn động, sau đó lại mừng rỡ.
Huyết mạch đặc thù, cũng chia làm mấy loại.
Thường thấy là huyết mạch loại binh khí, còn có một loại, là huyết mạch loại tự nhiên.
Như hàn băng, liệt hỏa, phong, huyết, lôi vân vân.
Loại huyết mạch này, tuân theo thiên địa tự nhiên mà sinh, trời sinh đã phù hợp với các nguyên tố, vô cùng kỳ diệu, cũng vô cùng cường đại.
Tu luyện võ kỹ tương quan, thậm chí lĩnh ngộ 'Thế' Đối ứng, cũng có ưu thế trời cao ưu ái.
Nhưng huyết mạch loại tự nhiên quá ít, trong ức vạn người, cũng khó có được có một.
Hơn nữa, cấp bậc huyết mạch, cũng cao tới cấp tám, điều này càng ít ỏi.
Phải biết rằng, Đoan Mộc Lân được gọi là thiên tài tuyệt thế, cấp bậc huyết mạch cũng chỉ là cấp bảy mà thôi.
Mà trong tân nhân vương của Huyền Nguyên Kiếm Phái khoá trước, phần lớn cũng chỉ là huyết mạch cấp sáu.
Chẳng trách sư tôn của Thu Nguyệt muốn nàng phải đạt tới Đại Võ Sư tứ trọng trở lên mới cho nàng ra ngoài lang bạt.
Thiên phú như vậy, nếu để tông môn khác biết, sợ rằng sẽ phái người tới ám sát.