Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 138: Gặp lại thu nguyệt

Chương Trước Chương Tiếp

- Xem ra, công năng huyết mạch của ta, còn kỳ diệu hơn ta tưởng tượng, còn cần khai phá nhiều hơn.

Lục Minh thầm nghĩ, hắn chuẩn bị thí nghiệm nhiều hơn một chút.

Lập tức, thân hình hắn nhấp nhoáng, rời khỏi nơi này, đi tìm yêu thú khác.

Không lâu sau, hắn quả nhiên phát hiện một cách dùng khác của huyết mạch.

Đó chính là khi Lục Minh cắn nuốt tinh huyết của một con yêu thú, khi hắn tập trung tinh thần, cố ý để huyết mạch hoàn toàn cắn nuốt năng lượng tinh huyết, quả nhiên, Phệ Linh Huyết Mạch hoàn toàn hấp thu một phần tinh huyết này, một chút năng lượng cũng không nhường cho Lục Minh.

Trái lại, Lục Minh muốn dùng toàn bộ năng lượng của một phần tinh huyết để đề thăng tu vi, lại không làm được, sẽ bị Phệ Linh Huyết Mạch hấp thu một nửa.

Nói cách khác, hắn có thể dùng một phần tinh huyết toàn bộ để đề thăng cấp bậc của huyết mạch, nhưng không thể dùng toàn bộ để đề thăng tu vi.

Như vậy càng tốt, sau này đề thăng tu vi dùng yêu đan, đề thăng cấp bậc huyết mạch dùng tinh huyết, như vậy cấp bậc của huyết mạch mới có thể tấn thăng nhanh hơn.

Có điều ở khu vực này, yêu thú cấp ba cực ít, đại đa số đều là yêu thú cấp hai.

Lục Minh quyết định tiếp tục vào sâu.

Một ngày sau, trong một sơn cốc, Lục Minh nhìn thấy một con cự viên cao tới mười mét, tiếng rít như sấm, khí tức như núi, dọa cho Lục Minh phải co cẳng bỏ chạy.

Con cự viên này ít nhất cũng là yêu thú cấp ba tứ trọng trở lên, cực kỳ cường đại, Lục Minh căn bản không phải là đối thủ.

Trong mười mấy dặm, Lục Minh mới ngừng lại.

Muốn tìm thấy yêu thú thích hợp là không dễ dàng, hoặc chính là cấp quá thấp, hoặc chính là cấp quá cao.

Trong ngày tháng về sau, Lục Minh ở trong Duyên Hải Sơn Mạch vừa liệp sát yêu thú, vừa tu luyện võ kỹ.

Đương nhiên, công pháp luyện thể Liệt Diễm Kim Cương Quyết, Lục Minh cũng không dừng lại, mỗi ngày đều sẽ dành thời gian để tu luyện, nhưng luyện thể chi đạo, chính là công pháp mài nước, tiến triển rất chậm.

Cứ vậy, một tháng trôi qua.

Cuối cùng, Lăng Không Bộ đột phá đến cấp độ thứ hai.

Một tháng, yêu thú cấp ba nhất trọng, cũng bị Lục Minh liệp sát tám con, tu vi của Lục Minh, một phát đột phá đến Võ Sư cửu trọng hậu kỳ.

Một ngày này, Lục Minh đang tu luyện Lăng Không Bộ.

Lăng Không Bộ tấn thăng cấp độ thứ hai, càng huyền diệu hơn, thân thể Lục Minh quả thực giống như không có trọng lượng, có thể chân đạp cành cây mà đi, nhảy ra một cái có thể vượt qua cự ly năm mươi mét mới rơi xuống đất.

Lục Minh tung người một cái, đi lên một ngọn núi cao mấy trăm mét.

Lúc này, Lục Minh đột nhiên giật mình, hắn nghe thấy tiếng đánh nhau.

Không phải là chém giết giữa yêu thú, mà là chiến đấu giữa người và yêu thú.

- Đi xem.

Lục Minh từ trên ngọn núi nhảy xuống, thân nhẹ như yến, giống một con chim tiến đến chỗ phát ra thanh âm.

Sau ngàn mét, thanh âm dần dần trở nên rõ ràng.

Tiếng gầm của yêu thú, cùng với tiếng quát chói tai của con người, có thể nghe thấy rõ ràng.

Vòng qua một rừng cây rậm rạp, tình cảnh phía trước lập tức đập vào mắt.

Tám thiếu niên nam nữ, đứng trong núi rừng, tuổi đều không quá lớn, người lớn nhất cũng chỉ có bộ dạng mười bảy mười tám tuổi, nhưng ai nấy đều diện mạo hiên ngang, khí tức hùng hậu ngưng luyện, toàn bộ đều là cao thủ.

Mà ở phía trước nữa, là một thiếu niên tay cầm trường mâu, đang chém giết với một con yêu thú.

Con yêu thú đó đã đầy vết thương, mắt thấy bị kích sát chỉ là chuyện sớm hay muộn.

- Yêu thú cấp ba nhất trọng.

Ánh mắt của Lục Minh đột nhiên nghiêm lại, có chút khiếp sợ.

Hắn nhìn thấy rất rõ ràng, tu vi của thiếu niên đó chỉ là Võ Sư cửu trọng đỉnh phong mà thôi, Võ Sư cửu trọng đỉnh phong, không ngờ có thể cùng chém giết với yêu thú cấp ba nhất trọng, hơn nữa còn hoàn toàn đè yêu thú cấp ba nhất trọng xuống hạ phong, chiến lực như vậy, nếu đặt trên Thanh Đồng Bảng, đã có thể xếp vào top 3.

Nhưng thiếu niên đó, Lục Minh tuyệt đối không nhận ra.

Những thiếu niên này là ai? Sao có thể có chiến lực như vậy?

Đột nhiên, mắt Lục Minh sáng lên, bởi vì hắn ở trong đám người nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

Không ngờ là Thu Nguyệt.

Thu Nguyệt váy dài tung bay, tóc đen ngang lưng, mắt ngọc mày ngài, da thịt như ngọc, đường cong thướt tha, so với trước kia thì càng mỹ lệ động lòng người hơn.

- Vương sư đệ gần đây tiến bộ rất nhiều, đã có thể hoàn toàn độc lập trảm sát yêu thú cấp ba nhất trọng.

Một thanh niên cười nói.

- Thân là đệ tử Kỳ Lân Viện, Võ Sư cửu trọng đỉnh phong kích sát yêu thú cấp ba nhất trọng, đây là trình độ cơ bản nhất phải đạt tới, đừng lấy chúng ta ra so sánh với những rác rưởi của bốn đại viện đó.

Một đạo thanh âm lãnh khốc cao ngạo vang lên.

- Kiếm sư huynh nói rất phải.

Mấy thanh niên khác vội vàng nói.

- Ai đang ở đó lén lút, cút ra đây cho ta.

Đột nhiên, một thanh niên xoay người, quát lạnh về phương hướng Lục Minh.

Người khác nhao nhao nhìn sang bên này.

Lục Minh cười khổ, xem ra bị phát hiện rồi.

Lập tức đạp bước đi ra.

- Tên khốn khiếp từ đâu ra? Không ngờ ở đây nhìn lén chúng ta tu luyện, đây là tội lớn ngươi biết không?

Một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên, một thanh niên mặc kình trang màu bạc lạnh lùng nhìn về phía Lục Minh.

Nghe thanh âm, là thanh niên lãnh khốc cao ngạo lúc trước.

Lục Minh nhíu mày, người này đúng là khiến người ta nghẹn lời, hắn chỉ là nhìn mấy cái mà thôi.

- Tên khốn khiếp, ngươi điếc à? Ta nói chuyện với ngươi đó, ngươi không nghe thấy sao?

Thanh niên lãnh khốc đó lạnh lùng nói.

- Thiếu gia, thiếu gia, sao lại là ngươi?

Đột nhiên, một đạo thanh âm kinh hỉ vang lên, Thu Nguyệt vui mừng nhìn Lục Minh, sau đó bước ra mấy bước, xuất hiện bên cạnh Lục Minh.

- Thu Nguyệt, đã lâu không gặp.

Lục Minh mỉm cười nói.

- Thiếu gia, đúng là đã lâu không gặp, không ngờ lại ở đây gặp được thiếu gia.

Trong đôi mắt đẹp của Thu Nguyệt, toàn là vẻ vui mừng, cùng với tình cảm nhớ nhung rất sâu.

Bên kia, mấy thanh niên khác đều ngây ra.

Thiếu gia?

Thu Nguyệt không ngờ gọi thiếu niên này là thiếu gia?

Thanh niên lãnh khốc sắc mặt vô cùng âm trầm, hỏi:

- Thu Nguyệt, ngươi gọi hắn gì? Thiếu gia?

- Không sai, hắn là thiếu gia của ta Kiếm Vô Trần, ngươi nói chuyện tốt nhất hãy tôn trọng một chút.

Thanh âm của Thu Nguyệt trở nên lạnh lùng, ánh mắt lộ ra một tia chán ghét.

- Tôn trọng một chút? Ha ha ha, tiểu tử, ngươi có phải đệ tử của bốn đại viện không?

Kiếm Vô Trần hỏi.

- Không sai.

Lục Minh thản nhiên nói.

- Thu Nguyệt, ngươi nghe thấy chưa, một phế vật, rác rưởi của bốn đại viện như hắn, sao có tư cách trở thành thiếu gia của ngươi? Thu Nguyệt, chúng ta đều là võ giả huyết mạch đặc thù, cao quý cỡ nào, tên đê tiện này có xách giày cho ngươi cũng không xứng, Thu Nguyệt, ngươi hay là bảo hắn cút đi!

Ánh mắt Kiếm Vô Trần cao ngạo lạnh lùng, nhìn xuống Lục Minh, mang theo vẻ khinh thường nồng đậm.

Giống như một Hoàng đế cao cao tại thượng, đang nhìn một khất cái vậy.

Lục Minh nhíu mày, trong mắt ánh sáng lạnh lóe lên.

Tên gia hỏa này, khiến ta cảm thấy rất khó chịu.

Keng.

Bạch quang trong tay Thu Nguyệt lóe lên, một thanh loan đao giống như băng xuất hiện, chỉ phía Kiếm Vô Trần ở xa xa, thanh âm lạnh lùng, nói,

- Kiếm Vô Trần, ngươi còn nhục thiếu gia, ta không ngại đánh với ngươi một trận.

Sát cơ lạnh lẽo, ùa ra, trong phạm vi mấy chục mét, nhiệt độ giảm xuống kịch liệt, giống như lập tức tới đông lạnh.

Lục Minh kinh ngạc, xem ra một đoạn thời gian không gặp, tu vi của Thu Nguyệt đã đạt tới một cảnh giới cực kỳ cao thâm.

- Thu Nguyệt, không ngờ ngươi vì tên khốn khiếp đê tiện này mà rút đao chỉ vào ta? Đáng giận? Đáng chết!

Kiếm Vô Trần gầm lên, quả thực khó có thể chịu được nữa.

- Ngu xuẩn.

Lục Minh đột nhiên lắc đầu.

Kiếm Vô Trần ngây ra một thoáng, sau đó bộc phát ra sát cơ lạnh lùng, cắn răng nói:

- Tên khốn khiếp, ngươi nói gì?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)