Hai bóng người, lập tức vượt qua cự ly năm mươi mét, oanh kích nhau.
Keng.
Kình phong bắn nhanh, hai người sau một kích, cả người bay ngược, nhưng một thoáng sau lại tiếp tục đại chiến.
Kiếm pháp của Trương Mục Vân kết hợp với Kim Chi Thế, biến thành vô cùng sắc bén, vô kiên bất tồi, không có gì là không phá được.
Mà thương pháp của Lục Minh, kết hợp với Hỏa Chi Thế, cường hoành bá đạo, phá diệt tất cả, hủy diệt tất cả.
Hai người đều là đại biểu trong công kích, đều có lực công kích rất mạnh, đại chiến với nhau, tất nhiên không có chút màu mè gì, đại khai đại hợp, như mưa rền gió dữ.
Đệ tử bốn viện trên khán đài, cùng với trưởng lão trưởng lão, nhìn chằm chằm trong sân không chớp mắt, quan sát hai đạo thân ảnh đại chiến kịch liệt trên đài chiến đấu.
Có một số người tu vi không đủ, thậm chí chỉ có thể nhìn thấy hai đạo quang ảnh trên đài chiến đấu, đang kịch chiến ngang dọc, kình khí bắn ra bốn phía, hoàn toàn không nhìn thấy tình huống giao chiến cụ thể.
Len keng leng keng.
Mấy hơi thở, hai người giao thủ mấy chục chiêu, tia lửa cực nóng bắn loại chung quanh, loại chiến đấu kinh tâm động phách này, khiến mọi người thậm chí quên cả hô hấp, mặt đỏ bừng.
Tiếng nổ càng lúc càng dày đặc, hai người giao thủ càng lúc càng nhanh, kịch chiến càng lúc càng kịch liệt.
- Đặc sắc, thật sự quá đặc sắc.
- Ngươi nhìn rõ tình huống cụ thể bọn họ giao thủ không?
- Chính là không nhìn rõ mới thấy đặc sắc.
Trong nghề nhìn môn đạo, tay ngang xem náo nhiệt.
Một số đệ tử tu vi thấp xem say sưa, một số đệ tử tu vi cao thì xem mà sắc mặt ngưng trọng.
- Chưởng môn, ngươi cảm thấy ai có thể thắng?
Một Kim Bào trưởng lão hỏi Chưởng môn Huyền Nguyên Kiếm Phái.
Trên mặt Huyền Nguyên Kiếm Phái lộ ra nụ cười, nói:
- Thế của hai người, đều vừa lĩnh ngộ không lâu, chỉ mới bước vào cửa mà thôi, khó phân cao thấp, mà nhục thân và võ kỹ của Trương Mục Vân mạnh hơn Lục Minh, nhưng công pháp Lục Minh tu luyện pháp không tầm thường, chân khí hùng hậu ngưng luyện, mạnh hơn Trương Mục Vân.
- Nhưng theo ta tìm hiểu, Trương Mục Vân không chỉ nắm giữ một môn võ kỹ Huyền cấp, nhưng huyết mạch của Lục Minh cũng chưa bạo phát, có điều huyết mạch của Lục Minh rất đặc biệt, dường như chỉ có thể bạo phát mấy hơi thở, cho nên trận chiến này, thắng bại khó liệu.
- Hai người đều là hạng phúc duyên thâm hậu, có cơ duyên riêng.
Một Kim Bào trưởng lão cảm thán.
Trải qua nhiều trận đại chiến như vậy, tính đặc biệt của chân khí và huyết mạch của Lục Minh, tất nhiên không thể qua được mắt cường giả như Chưởng môn Huyền Nguyên Kiếm Phái cùng với Kim Bào trưởng lão.
Nhưng thế giới võ đạo, mỗi người đều có kỳ ngộ của mình, điều này rất bình thường, với thân phận của bọn họ, tất nhiên sẽ không đi ngấp nghé cơ duyên của mấy vãn bối.
Đệ tử Môn hạ có cơ duyên, bọn họ càng vui, như vậy sau này tông môn mới có thể cường đại hơn.
- Không thể thắng, Lục Minh nhất định không thể thắng.
Lục Dao và Lục Vân Hùng thì con ngươi lồi ra, không ngừng hét to trong lòng, hi vọng Trương Mục Vân có thể thắng.
Trong phút chốc, Lục Minh và Trương Mục Vân đã kịch chiến hơn một trăm chiêu.
- Thời gian đã qua hơn một phút, thời gian huyết mạch bạo phát của Trương Mục Vân còn lại không đến một phút.
Tâm niệm Lục Minh xoay chuyển rất nhanh.
- Song thủ kiếm đạo (kiếm đạo hai tay).
Đúng lúc này, trong tay còn lại của Trương Mục Vân, đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm.
Mỗi tay cầm một thanh trường kiếm, tấn công tới Lục Minh.
- Song thủ kiếm.
Lục Minh cả kinh.
Không chỉ là hắn, đều chấn động.
Song thủ kiếm, không phải là ai cũng có thể tu luyện thành, có thể nói chỉ có người thiên phú dị bẩm mới có thể tu luyện thành, song thủ kiếm, hai thanh kiếm phối hợp với nhau, uy lực mạnh hơn.
Vù vù. . .
Đầy trời đều là kiếm ảnh, bao phủ về phía Lục Minh.
- Không ngờ lại có một chiêu này, vậy phân ra thắng bại đi.
Ánh mắt Lục Minh nghiêm lại, sau đó huyết quang lóe lên, huyết mạch bạo phát.
- Bạo Diệt.
Mượn huyết mạch bạo phát, Lục Minh thi triển ra một chiêu mạnh nhất.
Chân khí trong cơ thể điên cuồng ùa về phía trường thương, hội tụ trên mũi thương, ngưng tụ thành một điểm, sau đó đột nhiên phát nổ.
Ầm!
Keng keng.
Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, sau đó là tiếng kim thiết giao kích chấn động dồn dập.
Một bóng người lướt ra, là Trương Mục Vân, hắn há miệng thở hổn hển, một đoạn tay áo đã không cánh mà bay.
Lục Minh đứng yên tại chỗ, nhưng cũng thở hồng hộc, thi triển Bạo Diệt, chính là cực kỳ tiêu hao chân khí, có điều, hắn lại không rụng lấy một sợi tóc.
- Thế nào rồi?
Người toàn trường đều nhìn chằm chằm đài chiến đấu, tim chui tọt lên cổ họng.
- Ta thua.
Đột nhiên, Trương Mục Vân thở dài một tiếng.
- Gì cơ? Trương Mục Vân nhận thua? Chẳng lẽ đã phân ra thắng bại? Ta thấy hai người bọn họ đều không sao mà.
- Mắt ngươi mù à, ngươi không thấy một đoạn tay áo của Trương Mục Vân bị đánh nát à, thiên tài như bọn họ, không cần phải bị thương mới có thể phân ra thắng bại, một chiêu, thậm chí nửa chiêu, cũng tính là phân ra thắng bại.
- Thì ra là thế, trời ạ, vậy hạng nhất lần này không phải là Lục Minh sao.
- Đúng vậy, đây là một hắc mã, nhưng cũng quá lợi hại rồi.
Trước khi đại hội bắt đầu, không ai có thể nghĩ đến, Lục Minh lại có thể đạt được hạng nhất đại hội.
Đại bộ phận người đều cảm thấy, Lục Minh có thể tiến vào top 30, đã vô cùng kinh người.
Không ai lại nghĩ tới Lục Minh sẽ dành được hạng nhất, cho dù nằm mơ cũng sẽ không mơ tới, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng, hạng nhất chắc là sinh ra giữa hai người Trương Mục Vân và Đoan Mộc Vân Dương.
Nhưng sự thực, lại khiến tất cả mọi người cả kinh tới rớt cằm.
- Không thể, không thể.
Hai người Lục Dao và Lục Vân Hùng đều trợn mắt há hốc mồm.
- Không thể cứ tiếp tục như vậy, không thể để mặc Lục Minh tiếp tục phát triển, nếu không, sau này nào còn có chỗ cho ta dung thân, nhất định phải nghĩ biện pháp giết hắn.
Sau một thoáng khiếp sợ, trong mắt Lục Vân Hùng lấp lánh sát cơ.
- Đa tạ.
Trên đài chiến đấu, Lục Minh ôm quyền.
- Trận chiến này, Lục Minh thắng.
Trọng tài lớn tiếng tuyên bố.
Ầm!
Hiện trường lập tức sôi trào, đặc biệt là đệ tử Chu Tước Viện, điên cuồng hò hét.
- Lục Minh vô địch.
- Lục Minh vạn tuế.
- Lục Minh ta yêu ngươi!
...
Đệ tử Chu Tước Viện, bất kể nam nữ, đều điên cuồng hò hét.
Chẳng trách bọn họ lại điên cuồng như vậy.
Những năm gần đây, Chu Tước Viện ở trong bốn đại viện, một mực đứng bét, nhiều lần bị viện khác trào phúng, nói không uất nghẹn thì khẳng định là không thể.
Nhưng hiện tại, một đệ tử mới nhập môn của Chu Tước Viện, lại giành được hạng loại đại hội cấp Thanh Đồng, đây là vinh dự của toàn bộ Chu Tước Viện, cùng chung vinh nhục, bọn họ cảm thấy giống như là mình thắng vậy, có một loại cảm giác mở mày mở mặt, tất nhiên là điên cuồng.
Trong đó, đám người Phong Vũ, Bàng Thạch là hét to nhất.
Lục Minh mỉm cười đi xuống đài chiến đấu.
Tất nhiên, được một đám đệ tử của Chu Tước Viện vây chật như nêm cối, đặc biệt là một số nữ đệ tử, liều mạng chen về phía Lục Minh, tuy Lục Minh cũng không phải quân tử, nhưng cũng vô cùng xấu hổ.
Mất rất nhiều sức mới chen được đến bên cạnh bọn Mục Lan.
- Ê, các ngươi cũng quá không có nghĩa khí rồi, không đến giúp ta gì cả.
Lục Minh đầu đầy mồ hôi, quả thực là còn vất vả hơn một hồi đại chiến.
- Lục Minh, hiện tại ngươi chính là đại hồng nhân của Chu Tước Viện, thế nào? Cảm giác thích không!
Mục Lan tựa cười mà như không phải cười nói.