Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 132: Ngươi không xứng làm đối thủ của ta

Chương Trước Chương Tiếp

- Trời ạ, thật sự đang đột phá, đột phá trong đại chiến, quá điên cuồng rồi.

Toàn trường đã sôi trào.

Lục Minh không ngờ đột phá trong đại chiến kịch liệt, điều này cần ý chí lực cường đại cùng với tâm chí kiên định cỡ nào?

Người bình thường căn bản là không làm được.

- Đột phá? Không đúng, nói như vậy, lúc trước Lục Minh căn bản chưa đạt tới Võ Sư cửu trọng?

- Cái này...

Rất nhiều đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, lúc này, bọn họ mới phát hiện, Lục Minh không ngờ chưa đạt tới Võ Sư cửu trọng.

Lúc trước Lục Minh biểu hiện quá cường thế, hơn nữa chân khí ngưng luyện hùng hậu, đại bộ phận đệ tử bốn viện tất nhiên cho rằng tu vi của Lục Minh chắc là Võ Sư cửu trọng.

Trừ một số cường giả cấp Ngân Bào trưởng lão trở lên đã sớm nhìn ra, đại bộ phận đệ tử đều cho rằng như vậy.

Hiện tại đột nhiên phát hiện, tu vi của Lục Minh không ngờ chỉ là Võ Sư bát trọng đỉnh phong, điều này quá bất khả tư nghị.

Ai nấy đều há to miệng sững sờ ở đó.

Vù vù. . .

Trong thiên địa, linh khí không ngừng hội tụ về phía Lục Minh.

Khí tức trên người Lục Minh cấp tốc tăng vọt trở nên.

Ầm!

Lục Minh khí thế như cầu vồng, chính thức đặt chân vào Võ Sư cửu trọng.

- Lục Minh, cho dù tu vi của ngươi đột phá cũng có tác dụng gì? Hôm nay nhất định sẽ bại.

Đoan Mộc Vân Dương sau khi trải qua khiếp sợ ngắn ngủi, liền gầm lên.

- Thế à? Lãm Nguyệt!

Bước vào Võ Sư cửu trọng, khiến chân khí của Lục Minh đề thăng tới gấp đôi, trường thương quét ra, nổ vang như sấm.

Trường thương quét qua, từng con huyết báo nổ tung trong không trung, sau đó tiếp tục ngưng kết ra, nhưng tốc độ đã chậm hơn lúc trước rất nhiều.

Một chiêu này của Đoan Mộc Vân Dương, không phải không thể phá, chỉ cần lực lượng đạt tới trình độ nhất định, vẫn sẽ sụp đổ.

Tựa như lúc trước Trương Mục Vân thi triển 'Thế' vậy, một chiêu đánh tan một chiêu này.

- Lục Minh, là ngươi bức ta, Huyết Diệt Cuồng Trảm.

Đoan Mộc Vân Dương gầm lên, há miệng phun ra một đạo máu tươi, trong máu tươi, thậm chí còn mang theo một giọt tinh huyết.

Đây là Đoan Mộc Vân Dương liều mạng rồi, hắn tuyệt đối không thể chấp nhận lại thua trong tay Lục Minh, không ngờ ngay cả tinh huyết cũng bức ra một giọt.

Phải biết rằng cơ thể người chỉ có chín giọt tinh huyết, dùng mất một giọt, muốn khôi phục là vô cùng khó khăn, đây là chuyện nguyên khí đại thương.

Máu tươi ngưng tụ trong không trung, trực tiếp hóa thành từng con huyết báo, tấn công tới Lục Minh.

Những huyết báo này, càng ngưng thực hơn lúc trước, uy lực cũng mạnh hơn.

- Ha ha ha, Lục Minh, ta xem ngươi phá thế nào? Chết đi cho ta!

Đoan Mộc Vân Dương điên cuồng cười to, trong mắt sát cơ vô cùng lạnh lùng.

Lục Minh không hề e ngại, tay cầm trường thương, đứng yên trên đài chiến đấu, hờ hững nhìn huyết báo đang tấn công về phía hắn, trong miệng nói thầm:

- Đoan Mộc Vân Dương, tu vi của ta đã đột phá, trò khôi hài này nên kết thúc rồi.

- Gì cơ?

Đoan Mộc Vân Dương sửng sốt.

Bốn Viện trưởng sửng sốt, các đại Ngân Bào trưởng lão sửng sốt, đệ tử của bốn đại viện cũng đều sửng sốt!

- Trò khôi hài? Có ý gì?

Nhưng lúc này, bọn họ biết là ý tứ gì rồi.

Ầm!

Từ trên người Lục Minh, đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí tức khủng bố, cỗ khí tức này bạo ngược, cường đại.

Mọi người giống như nhìn thấy một ngọn núi lửa đang phun trào, nham thạch nóng chảy phun ra, càn quét thiên địa.

Thế, Hỏa Chi Thế!

Tất cả đệ tử, tất cả Ngân Bào trưởng lão, bao gồm cả bốn Viện trưởng của bốn đại viện đều trợn mắt, há hốc miệng, nhìn thân ảnh cao ngất trên đài chiến đấu với vẻ bất khả tư nghị.

Không khí, vào khoảnh khắc này giống như đã ngưng kết, toàn trường lặng ngắt như tờ.

Lục Minh không ngờ cũng lĩnh ngộ 'Thế', quá kinh hãi.

Trương Mục Vân có thể lĩnh ngộ thế, đã đủ kinh người, nhưng hắn dẫu sao cũng đã nhập môn hơn ba năm, nhưng Lục Minh thì sao? Chính là năm nay mới nhập môn.

- Phá.

Lúc này, một thanh âm hờ hững vang lên, Lục Minh đâm ra một thương, 'Thế' mãnh liệt cuồn cuộn kết hợp với võ kỹ, hóa thành một đạo thương mang oanh kích ra.

Ầm!

Những huyết báo tấn công về phía Lục Minh, lập tức sụp đổ, tiêu tán trong thiên địa, thương mang không ngừng, oanh kích lên trên người Đoan Mộc Vân Dương, Đoan Mộc Vân Dương hét thảm một tiếng, bay ra rất xa.

- Đoan Mộc Vân Dương thua rồi.

Không biết là ai hét lên một tiếng, lập tức châm ngòi toàn trường, toàn trường lâm vào một mảng ồn ào náo động.

- Lục Minh.

Trương Mục Vân nói thầm, từ chỗ ngồi đứng bật dậy, ánh mắt lộ ra chiến ý mãnh liệt.

Bốn Viện trưởng, Chưởng môn, cũng từ chỗ ngồi đứng bật dậy, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt khác nhau.

- Không thể? Không thể? Sao có thể!

Lục Vân Hùng và Lục Dao không ngừng lắc đầu, quả thực khó có thể chấp nhận tất cả những điều này.

- A! Vì sao? Vì sao?

Trên đài chiến đấu, Đoan Mộc Vân Dương giãy giụa đứng dậy, tóc tai bù xù, gầm lên như bị tâm thần, khó có thể thừa nhận được tất cả những điều này.

Lục Minh hờ hững nhìn Đoan Mộc Vân Dương, nói:

- Đoan Mộc Vân Dương, lúc trước không phải ngươi còn rất tự tin, nói tuyệt đối không thua ta, nếu thua ta thì chính là trò cười lớn nhất thiên hạ, như vậy, hiện tại thì sao?

Lục Minh nói một câu, lại bước ra một bước về phía trước, ánh mắt nhìn gần Đoan Mộc Vân Dương.

- Đoan Mộc Vân Dương, ngươi cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì, động chút là nói muốn lấy lại vinh quang thuộc về ngươi, ngươi, có vinh quang gì? Trừ dựa vào gia tộc ra, ngươi có tính là gì? Không có Đoan Mộc gia tộc, ngươi, không là gì cả.

Từng câu từng chữ của Lục Minh, giống như một thanh lợi nhận, đâm vào trong lòng Đoan Mộc Vân Dương.

- Không, không, không phải như vậy, ngươi nói bậy, ngươi nói bậy, tại sao lại như vậy?

Đoan Mộc Vân Dương tóc tai rối tung, gào thét, giống như phát điên.

Lúc trước, hắn vô cùng bá đạo, vô cùng tự tin, hoàn toàn không để Lục Minh vào mắt, cho rằng mình tuyệt đối sẽ không thua.

Nhưng thực tại chính là, ở trước mắt bao người, thất bại thảm hại, đối với người cao ngạo như hắn mà nói, đả kích quá lớn.

- Lục Minh, ngậm miệng cho ta.

Viện trưởng Bạch Hổ Viện gầm lên một tiếng, như lôi đình nổ vang.

- Vân Dương, còn không tỉnh lại!

Viện trưởng Bạch Hổ Viện muốn giở lại trò cũ, lay tỉnh Đoan Mộc Vân Dương.

Đáng tiếc, Đoan Mộc Vân Dương không giống như lúc trước, khôi phục tỉnh táo nữa.

Khóe miệng Lục Minh lộ ra một nụ cười lạnh, trực tiếp không đếm xỉa tới Viện trưởng Bạch Hổ Viện, quát:

- Đoan Mộc Vân Dương, hôm nay ngươi thua, vĩnh viễn không phải là đối thủ của ta, hơn nữa, ngươi, cũng không xứng làm đối thủ của ta.

Ngươi không xứng làm đối thủ của ta!

Những lời này, trực tiếp đánh vào sâu trong tâm linh Đoan Mộc Vân Dương.

- Không, không thể nào, ta là vô địch.

Đoan Mộc Vân Dương quát to một tiếng, hai mắt đỏ bừng, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất hôn mê.

- Đáng chết, tiểu tạp chủng, ta giết ngươi.

Viện trưởng Bạch Hổ Viện nổi giận, trên người bốc lên một cỗ khí tức như vực như biển, vô cùng cường đại, ép về phía Lục Minh.

Phập!

Trong phút chốc, trên người Lục Minh giống như bị một ngọn núi lớn đè trúng, không thể chống đỡ, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lui liền về phía sau mấy chục mét.

- Đoan Mộc Phá Quân, ngươi làm gì thế?

Viện trưởng Chu Tước Viện giận dữ, cũng là một cỗ khí tức cường đại ùa ra, chặn khí tức của Viện trưởng Bạch Hổ Viện.

- Làm gì? Tiểu tạp chủng Lục Minh này cố ý phá hoại tâm cảnh của Vân Dương, phá hỏng con đường võ đạo của hắn, tâm này đáng tru, đáng chết.

Viện trưởng Bạch Hổ Viện gầm lên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)