Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 131: Đột phá, đột phá

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng sắc mặt Lục Minh vẫn bình tĩnh, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng, nói:

- Ngươi thua Trương Mục Vân, tâm võ đạo cũng thiếu chút nữa thì sụp đổ, không biết sau khi thua ta, sẽ thế nào?

- Thua ngươi? Ha ha ha, không thể, sao Đoan Mộc Vân Dương ta có thể thua một người mới như ngươi, đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, Lục Minh, ngươi đừng tưởng rằng dùng loại phương pháp này thì có thể làm nhiễu loạn tâm cảnh của ta, nực cười!

- Con đường của ngươi, dừng ở đây.

- Phá Diệt Đao Quyết, Diệt Linh.

Trong tiếng cười lớn, chiến đao của Đoan Mộc Vân Dương ra khỏi vỏ, đao mang vô cùng bá đạo chém tới Lục Minh.

Trong nháy mắt chém ra, hắn đã bạo phát huyết mạch.

- Toái Giáp.

Lập tức, Lục Minh vận chuyển Chiến Long Chân Quyết tới cực hạn, chân khí hình rồng dồi dào chạy chồm trong nhục thân cường tráng, ùa vào trong trường thương, thuận theo trường thương, bộc phát ra lực lượng cắt xoay tròn cường đại.

Trường thương chuẩn xác đâm trúng lưỡi đao, một tiếng nổ vang lên, thân hình Đoan Mộc Vân Dương không hề động đậy, mà thân hình Lục Minh thì hơi lảo đảo, lui về phía sau một bước.

- Chặn được rồi, Lục Minh sư huynh chặn được công kích của Đoan Mộc Vân Dương rồi.

Bàng Thạch hưng phấn kêu lên.

Bên cạnh, Mục Lan, Phong Vũ, Hoa Trì và đệ tử Chu Tước Viện khác, thậm chí là Viện trưởng Chu Tước Viện, đều lộ ra vẻ vui mừng, mắt nhìn chằm chằm trong sân không hề chớp.

Tuy Lục Minh rơi vào hạ phong, nhưng chỉ là hơi rơi vào thế hạ phong mà thôi.

Đến một bước này, nếu nói trong lòng bọn họ không muốn Lục Minh thắng, vậy chính là giả.

Tuy biết khả năng đó không lớn, nhưng vẫn có một tia hi vọng, hi vọng Lục Minh có thể sáng tạo kỳ tích.

Lúc này nhìn thấy Lục Minh chặn được một chiêu của Đoan Mộc Vân Dương, đương nhiên mừng rỡ.

- Đoan Mộc Vân Dương này, quả nhiên cường đại.

Lục Minh cảm thấy lòng bàn tay có chút run lên, thầm nghĩ trong lòng.

Nhục thân của Đoan Mộc Vân Dương, đã đạt tới nhị phẩm viên mãn, cao hơn Lục Minh hai cấp độ.

Hơn nữa võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm, đã tu luyện đến cấp độ thứ sáu, cảnh giới nhân võ hợp nhất.

Đồng thời còn có huyết mạch cấp sáu.

Kết hợp lại, lực lượng bộc phát ra, vô cùng khủng bố.

Nhục thân và võ kỹ của Lục Minh đều ở vào hạ phong, cái duy nhất có thể dựa vào là, chỉ có chân khí ngưng luyện hùng hậu với Chiến Long Chân Quyết.

Nhưng vẫn không đủ.

- Có thể ngăn cản một đao với tám thành công lực của ta, cũng coi như có chút bản sự, nhưng, chỉ vậy mà thôi, diệt thiên! Giết.

Đoan Mộc Vân Dương thấy một kích chỉ hơi chiếm thượng phong, sát cơ trong mắt càng mãnh liệt, bộc phát ra mười thành lực lượng, vận chuyển chân khí tới cực hạn, khí tức lập tức mạnh hơn mấy phần.

Một đạo đao mang, so với vừa rồi thì mạnh hơn một đoạn, chém tới Lục Minh.

- Lục Minh, phải ngăn cản được.

Đám người Phong Vũ, Mục Lan không chỉ nắm chặt quyền đầu, lòng bàn tay đã toàn là mồ hôi lạnh, mắt nhìn chằm chằm trong sân.

- Sơn Băng.

Trường thương của Lục Minh quét ra, lại va chạm với chiến đao.

Ầm!

Lần này, Lục Minh một mực lui về phía sau bảy tám bước, khí huyết toàn thân cuồn cuộn.

- Lục Minh chung quy vẫn không địch lại.

- Xem ra, trong mười chiêu, Lục Minh sẽ thua.

- Lục Minh hình như vẫn chưa bạo phát huyết mạch.

- Đích xác, kỳ quái, có điều ở tình huống như vậy, cho dù bạo phát huyết mạch, vẫn khó thoát khỏi trận thua, các ngươi chớ quên, Đoan Mộc Vân Dương còn có bí thuật chưa thi triển?

- Không sai.

Nhìn thấy tình huống này, xung quanh truyền đến một trận tiếng thở dài.

- Có cần dùng 'Thế' không?

Mắt Lục Minh lóe sáng, sau đó, liền bị hắn phủ quyết.

Nếu thi triển ra Hỏa Chi Thế, Lục Minh có nắm chắc mười phần, có thể chiến thắng Đoan Mộc Vân Dương.

Nhưng đây không phải là kết quả hắn muốn.

Hắn có một ý đồ, một suy nghĩ điên cuồng, hắn muốn mượn áp lực của Đoan Mộc Vân Dương để đột phá tu vi.

Nếu không, dựa vào tu vi hiện tại của hắn, cho dù chiến thắng Đoan Mộc Vân Dương, cũng rất khó chiến thắng được Trương Mục Vân cũng lĩnh ngộ 'Thế'.

Chỉ có áp lực cường đại, mới có thể đột phá cực hạn, tu vi đột phá, mới có thể đánh với Trương Mục Vân một trận.

- Xem ngươi tiếp đao thứ ba của ta thế nào, diệt thế.

Đoan Mộc Vân Dương gầm lên, chiến đao chém ra mười tám đạo đao mang.

Mười tám đạo đao mang, mỗi một đạo đều biến ảo bất định, không thể nắm bắt, mỗi một đạo đều vô cùng cường đại, giống như có thể trảm sát tất cả.

Được gọi là diệt thế, tuy khoa trương, cũng có thể thấy được uy lực của nó.

- Xem ra, chỉ có thể bạo phát huyết mạch.

Mắt Lục Minh lóe sáng, không chút do dự bộc phát ra huyết mạch.

Huyết quang lóe lên, trên người Lục Minh khí tức đại thịnh.

Một cỗ Thôn phệ chi lực bao phủ toàn thân, lực lượng của Lục Minh đề thăng tới bốn thành, trực tiếp phóng tới mười tám đạo đao mang.

Ầm! Ầm!

Lập tức, Lục Minh bị mười tám đạo đao mang che phủ, trên đài chiến đấu, chỉ có đao mang màu trắng và thương mang màu lửa đỏ, cùng với từng tiếng nổ.

- Lục Minh chống đỡ được không?

Hiện trường, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm đài chiến đấu, sợ bỏ qua một màn quan trọng.

Sau mười tám tiếng nổ vang liên tục, một đạo thân ảnh xông ra, trường thương hóa thành nửa vầng trăng tròn, quét về phía Đoan Mộc Vân Dương.

Là Lục Minh, trên người hắn không hề có thương thế.

Tuy đao mang của Đoan Mộc Vân Dương lợi hại, nhưng bị Phệ Linh Huyết Mạch của Lục Minh cắn nuốt năm thành công kích, công kích còn lại đã khó có thể làm tổn hại tới Lục Minh.

Thấy Lục Minh không bị thương, còn giết tới hắn, lực công kích mạnh hơn lúc trước mấy phần, Đoan Mộc Vân Dương đột nhiên biến sắc.

- Trảm.

Trong lúc gấp gáp, chém ra một đao.

Keng.

Thân thể Đoan Mộc Vân Dương chấn động, bỗng dưng trượt về phía sau hơn mười mét.

Đáng tiếc, lúc này khí tức trên người Lục Minh lại hạ xuống.

Huyết mạch của hắn bạo phát, chỉ có thể kiên trì năm hô hấp, thật sự quá ngắn.

- Lục Minh, đáng chết, đi chết đi! Huyết Diệt Trảm.

Bị Lục Minh một thương đánh lui, Đoan Mộc Vân Dương nổi giận, chiến đao trong tay rạch lên cánh tay, một vòi máu tươi phun ra, hình thành một thanh chiến đao màu máu trong không trung, chém tới Lục Minh.

Ánh mắt Lục Minh nghiêm lại, vội vàng rút lui, nhưng chiến đao màu máu như có linh tính, đuổi giết Lục Minh.

- Truy điện.

Một thương đâm ra, đâm trúng chiến đao màu máu, chiến đao màu máu bị một thương đánh tan, hóa thành từng dòng sương máu, sau đó ngưng tụ thành từng con huyết báo, lại tấn công tới Lục Minh.

Lập tức, Lục Minh bị huyết báo bao phủ.

- Lục Minh, hưởng thụ đi, ngươi có thể bức ta sử ra một chiêu này, cũng coi như không tồi, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, ha ha.

Đoan Mộc Vân Dương cười to.

- Dừng tay, mau dừng tay, Đoan Mộc Vân Dương, trận chiến này tính là ngươi thắng, mau thu lại bí thuật của ngươi.

Sắc mặt Mục Lan khó coi hét lên.

- Dừng tay? Mục Lan, bản thân Lục Minh chưa nhận thua, trận chiến này vẫn đang tiến hành, sao có thể dừng tay?

Đoan Mộc Vân Dương cười lạnh.

Sắc mặt Mục Lan khó coi, nói to:

- Lục Minh, trận chiến này đến đây là được rồi, nhận thua đi.

Nhưng Lục Minh mắt điếc tai ngơ, toàn lực đại chiến với huyết báo đánh tới ở xung quanh.

Tinh khí thần của Lục Minh tập trung cao độ, vận chuyển Chiến Long Chân Quyết tới cực hạn, đại chiến với huyết báo xung quanh.

Trường thương quét ra, huyết báo bị đánh tan, nhưng lập tức lại ngưng tụ ra, tiếp tục tấn công, vô cùng vô tận.

Lục Minh ra sức chém giết, đề thăng tiềm năng tới cực hạn.

- Võ Sư cửu trọng, phá cho ta.

Trong đại chiến, kích phát tiềm năng, Lục Minh vừa đại chiến, vừa vượt quan.

Không biết trùng kích bao nhiêu lần, tấm chắn Võ Sư cửu trọng cuối cùng cũng buông lỏng.

Ầm!

Cuối cùng, một tiếng nổ vang lên, tấm chắn bị phá tan, thiên địa linh khí trong thiên địa điên cuồng hội tụ về phía Lục Minh.

Vù vù. . .

Thân thể của Lục Minh, dường như đang hô hấp, chân khí trong cơ thể đang không ngừng trở nên mạnh hơn, biến thành dày hơn.

- Đột phá, Lục Minh đang đột phá.

Một Ngân Bào trưởng lão điên cuồng hét to.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)