Đoan Mộc Vân Dương lui, Trương Mục Vân tiến.
- Đông Lôi Chấn Chấn.
Trương Mục Vân lập tức chém ra chín, như sấm đánh nổ vang, chín đạo lôi đình chi kiếm đánh về phía Đoan Mộc Vân Dương.
- Diệt thế.
Đoan Mộc Vân Dương gầm lên, kiếm quang trắng mờ phóng lên cao, toàn lực chống cự.
Đợi quang mang tan hết, Đoan Mộc Vân Dương cấp tốc lui về phía sau, trên vai hắn, xuất hiện một vết máu rất sâu.
- Đoan Mộc Vân Dương, ta nói rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta.
Trương Mục Vân áo trắng như tuyết, từng bước tiến về phía trước.
Cứ bước ra mỗi một bước, khí tức trên người hắn lại mạnh hơn một chút.
- Với tu vi của hai người bọn họ, chỉ cần nguyện ý, trong nháy mắt là có thể đột phá Đại Võ Sư cảnh, hơn nữa ở Đại Võ Sư cảnh sẽ không có bất kỳ bình cảnh gì, có thể một đường phá quan, dẫu sao, tích lũy thật sự quá hùng hậu.
Một đệ tử cấp Bạch Ngân cường đại cảm thán nói.
- Ha ha ha, Trương Mục Vân, ngươi cho rằng thắng rồi sao? Tiếp một chiêu cuối cùng của ta đi! Huyết Diệt Trảm.
Đoan Mộc Vân Dương cười to, máu tươi trong vết thương của hắn bắn ra, hội tụ thành một thanh huyết đao trong không trung.
- Trảm.
Đoan Mộc Vân Dương vung tay lên, huyết đao hóa thành một đạo huyết quang, chém về phía Trương Mục Vân.
Ánh mắt Trương Mục Vân khẽ động, kiếm quang gào thét mà ra, đánh trúng huyết đao.
Nhưng lúc này, huyết đao lại đột nhiên tiêu tán, hóa thành từng dòng sương máu, sau đó sương máu ngưng tụ, không ngờ biến hóa thành từng con huyết báo, phóng tới Trương Mục Vân.
Vù! Vù!
Trường kiếm của Trương Mục Vân quét qua, từng đạo kiếm khí bay ra, đánh tan những huyết báo này, nhưng sau khi huyết báo tan đi, lại hóa thành sương máu, sau đó lại một lần nữa ngưng tụ ra huyết báo, giống như vô cùng vô tận.
- Bí thuật quỷ dị quá, đây là sát thủ giản của Đoan Mộc Vân Dương sao?
- Trước kia chưa từng nghe nói Đoan Mộc Vân Dương biết môn bí thuật này, xem ra đoạn thời gian này, hắn đạt được kỳ ngộ rồi.
- Chẳng lẽ Trương Mục Vân phải thua.
- Ha ha ha! Trương Mục Vân, một chiêu Huyết Diệt Trảm này, chính là chuyên môn đối phó ngươi, hôm nay, ngươi thua chắc rồi.
Đoan Mộc Vân Dương cuồng tiếu.
- Đoan Mộc Vân Dương, ta còn tưởng rằng ngươi có bản sự gì? Bí thuật, tiểu đạo mà thôi, đợi ngày sau tu vi cao hơn, bí thuật này không có tác dụng gì, để ta cho ngươi biết, cái gì là đại đạo, phá.
Theo Trương Mục Vân dứt lời, trên người hắn, đột nhiên dâng lên một cỗ khí thế cực kỳ cường đại.
Một loại 'Thế' vô cùng sắc bén, vô kiên bất tồi, không gì không phá được đột nhiên bạo phát ra.
Đúng vậy, là 'Thế'.
Lúc này, đại nhân vật của bốn đại viện, như bốn Viện trưởng, các vị Ngân Bào trưởng lão, còn có Kim Bào trưởng lão, ai nấy đột nhiên từ chỗ ngồi đứng bật dậy.
Trừ Chưởng môn ra, nhưng ở trong mắt Chưởng môn, cũng tỏa ra hai đạo tinh quang sáng ngời.
- Thế, là Kim Chi Thế, Trương Mục Vân không ngờ lĩnh ngộ 'Thế'
- Kỳ tài ngút trời, kỳ tài ngút trời, không ngờ ở Võ Sư cảnh lại lĩnh ngộ 'Thế', bất khả tư nghị.
- Ha ha, Huyền Nguyên Kiếm Phái ta, lại có thêm một vị kỳ tài ngút trời chân chính rồi.
Từng Ngân Bào trưởng lão kích động nói to.
Nghe thấy lời nói của Ngân Bào trưởng lão, những đệ tử không hiểu gì đều khiếp sợ không thôi.
Đệ tử cấp Thanh Đồng, bao gồm cả đại bộ phận đệ tử cấp Bạch Ngân, đều không lĩnh ngộ 'Thế', nhưng ít nhiều cũng từng nghe nói, biết uy năng của Thế, sao có thể không sợ hãi.
Kim chi 'Thế', vô kiên bất tồi, sắc bén vô cùng.
Kim chi 'Thế' vừa ra, không có gì không phá được, lập tức, huyết báo xoay quanh Trương Mục Vân lần lượt vỡ vụn, không thể ngưng tụ ra nữa.
Mà Đoan Mộc Vân Dương lại hét thảm một tiếng, lui liền hơn mười bước, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
- Ha ha ha, Trương Mục Vân, không ngờ không ngờ ngươi lại lĩnh ngộ 'Thế', ta thua, thua không oan.
Đoan Mộc Vân Dương cười thảm, sắc mặt lộ ra vẻ sa sút, cỗ khí thế bá tuyệt thiên hạ lúc trước đã biến mất vô ảnh vô tung.
Trương Mục Vân nói không sai, bí thuật chỉ là tiểu đạo mà thôi, 'Thế' mới là đại đạo, càng sớm lĩnh ngộ 'Thế', trợ giúp đối với sau này càng lớn.
Trương Mục Vân ở Võ Sư cảnh có thể lĩnh ngộ 'Thế', chứng tỏ thiên phú vượt xa hắn, có lẽ, cả đời hắn cũng không thể đuổi kịp Trương Mục Vân.
Lúc này, hắn đã đánh mất tất cả ý chí chiến đấu.
- Vân Dương, ngươi làm gì thế? Võ giả, chính là nghịch thiên mà đi, phải có ý chí càng chiến càng hăng, mới có thể đặt chân lên đỉnh phong võ đạo, ngươi, còn không tỉnh lại.
Viện trưởng Bạch Hổ Viện, đột nhiên hét lớn một tiếng.
Tiếng quát như thiên lôi, nổ vang bên tai Đoan Mộc Vân Dương, Đoan Mộc Vân Dương giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại, lập tức sợ tới toát mồ hôi lạnh.
Tình huống vừa rồi của hắn rất nguy hiểm, nếu không thể tỉnh ngộ đúng lúc, rất có thể sẽ tâm cảnh vỡ vụn, con đường võ đạo bị lạc, từ đó khó có thể tiến bộ nữa.
Đây chính là cái gọi là tâm ma.
- Đa tạ Viện trưởng.
Đoan Mộc Vân Dương khom mình hành lễ với Viện trưởng Bạch Hổ Viện, sau đó nhìn về phía Trương Mục Vân, trong mắt, lại khôi phục loại khí phách đó, nói:
- Trương Mục Vân, sớm muộn gì, ta cũng sẽ đuổi kịp ngươi, ta nhất định sẽ lấy lại vinh quang thuộc về ta.
Nói xong, xoay người xuống đài chiến đấu.
- Trận này, Trương Mục Vân thắng, trận tiếp theo.
Trọng tài tuyên bố.
Thi đấu tiếp tục tiến hành.
Nhưng trải qua trận đánh đỉnh phong vừa rồi, mấy trận thi đấu về sau đã không thể dẫn tới hứng thú của mọi người.
Trong mắt đại bộ phận người, kết quả của lần đại hội này đã có, hạng nhất khẳng định là Trương Mục Vân, hạng hai là Đoan Mộc Vân Dương, tuy vẫn còn hai vòng, nhưng đã không có gì phải lăn tăn.
Không lâu sau, vòng thứ bảy kết thúc toàn bộ, nghỉ ngơi một lúc, bắt đầu vòng thứ tám.
Bốn trận trước, không có biến hóa quá lớn, bởi vì thắng bại sớm đã nằm trong dự đoán của mọi người, không có biến cố gì.
- Trận thứ năm, Lục Minh đấu Đoan Mộc Vân Dương.
Trọng tài nói ra người thi đấu trận năm.
Tinh thần của mọi người hơi run lên.
Cuối cùng cũng tới lượt quyết đấu giữa Lục Minh và Đoan Mộc Vân Dương.
Lúc trước, Lục Minh liên tục tát mặt người của Đoan Mộc gia tộc, Đoan Mộc Vân Dương đã để lại lời nói, muốn Lục Minh bại 'Rất khó coi'.
Lục Minh cũng cường thế đáp lại, hai người chưa đánh đã tia lửa bắn ra bốn phía.
Hiện tại cuối cùng cũng va chạm, kết quả sẽ như thế nào?
Lục Minh có thể đỡ được mấy chiêu? Liệu có bị chà đạp thảm không?
Hai người đi lên đài chiến đấu, đứng đối mặt.
- Lục Minh, cuối cùng cũng tới lượt chúng ta, lời ta nói lúc trước vẫn có nghĩa, nếu không mau nhận thua, ngươi sẽ bại 'Rất khó coi'.
Thanh âm của Đoan Mộc Vân Dương lạnh lùng, bá đạo vô cùng bá đạo.
- Bại rất đó coi? Nói bản thân ngươi à? Lúc trước ngươi quả thật là bại rất khó coi, khá là bất nhã đó, tâm võ đạo thiếu chút nữa thì sụp đổ.
Lục Minh cười khẽ.
Những gì hắn nói là ám chỉ Đoan Mộc Vân Dương lúc trước đánh với Trương Mục Vân.
- Lục Minh, ngươi không nên nhắc tới chuyện này, đã nói ra, vậy không phải là bại rất khó coi có thể giải quyết.
Sắc mặt Đoan Mộc Vân Dương triệt để lạnh lùng, giống như băng hàn ở Bắc Cực Dương, trong mắt lấp lánh sát cơ, không hề che giấu.
- Đoan Mộc Vân Dương động sát cơ rồi, lần này Lục Minh phiền rồi.
- Lục Minh có chút hành động theo cảm tình, lúc này, không nên kích thích Đoan Mộc Vân Dương như vậy.
- Đúng vậy, trên đài chiến đấu, trừ không thể thương tổn tới tính mạng ra, cái khác không cấm, nếu Lục Minh không nhận thua, ngay cả Chưởng môn cũng không tiện nhúng tay, hậu quả của Lục Minh rất đáng lo.
Có một số đệ tử lắc đầu, cho rằng hành động này của Lục Minh đúng là không khôn ngoan, như vậy, ngược lại sẽ kích lên lửa giận mạnh hơn của Đoan Mộc Vân Dương, việc gì phải thế?