Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 129: Quyết đấu đỉnh phong

Chương Trước Chương Tiếp

- Tên gia hỏa này, thật sự khiến ta không nhìn thấu. Chẳng lẽ hắn đúng là muốn tranh hạng nhất.

Trên mặt Mục Lan đã hoàn toàn bị nụ cười thay thế.

Mà Bàng Thạch và Hoa Trì ở bên cạnh, lại hưng phấn tới thân run rẩy, đã không nói ra lời.

Sau đó, tỷ thí tiếp tục.

Sau trời thứ năm, chính là vòng thứ sáu.

Vòng thứ sáu, Lục Minh đấu Lăng Không.

Lục Minh và Lăng Không ngày hôm qua đã đánh rồi, cho nên, cũng không cần thiết phải tái chiến, Lăng Không rất dứt khoát nhận thua.

Sáu vòng đấu, bảo trì toàn thắng, chỉ có ba người.

Trương Mục Vân, Đoan Mộc Vân Dương, Lục Minh.

Đến lúc này, thế cục đã từ từ rõ ràng.

Thứ nhất thứ hai, Trương Mục Vân và Đoan Mộc Vân Dương, thứ ba Lục Minh, thứ tư chắc là Bộ Tinh Khải.

Thứ năm thứ sáu, chắc là giữa Lăng Không và Đoạn Cương.

Đổng Sách cơ hồ là thứ mười, đã không có gì phải lăn tăn, sai lệch chắc không lớn.

Còn lại ba vòng.

Tiêu điểm của mọi người, đều đặt ở trên người Trương Mục Vân và Đoan Mộc Vân Dương, hai người rốt cuộc là ai có thể giành được hạng nhất.

Đương nhiên, còn có Lục Minh, Lục Minh có đánh với hai người trước một trận không? Có thể chống đỡ được bao nhiêu chiêu?

Sự chú ý của mọi người đều đặt ở trên người mấy người này.

Trong sự chờ mong của mọi người, vòng thứ bảy bắt đầu.

Trận đầu của vòng thứ bảy, Lăng Không đấu Đoạn Cương.

Trận chiến này, có thể nói là kéo dài nhất từ lúc tỷ thí tới nay, cũng là một trận kích liệt nhất.

Hai người đều đi theo loại hình bạo lực, điên cuồng oanh tạc trên đài chiến đấu, như hai yêu ma đang chiến đấu.

Đại chiến mấy trăm chiêu, cuối cùng vẫn là thời gian Thú Cuồng Quyết của Lăng Không hết, thắng lợi cuối cùng thuộc về Đoạn Cương.

Trận thứ hai, Lục Minh đấu Trác Dịch Dung.

Trác Dịch Dung rất dứt khoát nhận thua.

Trận thứ ba, cuối cùng nghênh đón một hồi quyết đấu quan trọng nhất, cũng là quyết đấu được tất cả mọi người quan tâm nhất.

Trương Mục Vân đấu Đoan Mộc Vân Dương.

Quyết đấu đỉnh phong của Hai người, đã trình diễn rồi, đụng phải nhau ở vòng thứ bảy.

Một đông một tây, hai bóng người đi lên đài chiến đấu.

Lập tức, toàn trường sôi trào.

Một người là đệ nhất, một người là đao thứ nhất, xếp thứ nhất thứ hai Thanh Đồng Bảng, quyết đấu của hai người, càng có thể dẫn phát máu nóng trong lòng võ giả trẻ tuổi nơi đây, không ít người cảm thấy miệng khô lưỡi khô, mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm hai người trên đài chiến đấu.

- Trương Mục Vân, một năm trước, ta thua trên tay ngươi, đây là sỉ nhục của Đoan Mộc Vân Dương ta, hiện tại, ta muốn lấy lại vinh quang thuộc về ta, giẫm ngươi dưới chân.

Ánh mắt Đoan Mộc Vân Dương như, bá đạo bá đạo.

Cho dù đối mặt với Trương Mục Vân, hắn vẫn cuồng ngạo bá đạo, đây là tính cách trời sinh.

Nhưng Trương Mục Vân càng giống một vương giả hơn, long hổ chi tư, hai mắt như tinh thần, trên mặt thủy chung mang theo nụ cười ôn hòa, nói:

- Đoan Mộc Vân Dương, năm ngoái ngươi thua ta, năm nay ngươi càng không có cơ hội, sau này cũng sẽ không có cơ hội, chênh lệch giữa chúng ta, sẽ chỉ càng lúc càng xa.

Thanh âm của Trương Mục Vân rất lạnh lùng và ôn hòa, lại tràn ngập tự tin không gì sánh kịp.

Nếu người bình thường dám nói như vậy, mọi người sẽ cảm thấy hắn cuồng ngạo, tự đại, không coi ai ra gì.

Nhưng những lời này từ trong miệng Trương Mục Vân nói ra, không ai cảm thấy hắn tự đại, ngược lại cảm thấy hắn là đang nói một sự thực.

Bởi vì hắn có tư cách nói như vậy.

- Ta sẽ khiến ngươi thu hồi những lời này, tiếp chiêu đi.

Đoan Mộc Vân Dương lạnh lùng nói.

Ầm!

Trên người Đoan Mộc Vân Dương bộc phát ra khí tức cường đại, thân chưa động, trên đỉnh đầu của hắn, có một thanh chiến đao dài đến mấy mét, hoàn toàn từ chân khí ngưng tụ ra trảm phá không khí, giết tới Trương Mục Vân.

Keng.

Một tiếng kiếm minh vang lên, đỉnh đầu Trương Mục Vân, cũng có một thanh cự kiếm hình thành, chém về phía trước.

Ầm!

Đao kiếm gặp nhau, kích ra vô số kiếm khí và đao mang, bắn ra bốn phía.

Phập phập phập. . .

Đao khí kiếm khí dày đặc bắn xuống mặt đất, nếu không phải mặt đất khắc một lượng lớn minh văn, lúc này đã vỡ nát rồi.

Chỉ là thăm dò mà thôi, cũng đã đạt tới trình độ khủng bố như vậy.

- Phá Diệt Đao Quyết, diệt linh.

Chiến đao của Đoan Mộc Vân Dương ra khỏi vỏ, giống như yêu ma đột phá trói buộc, quay về thế gian, đao mang khủng bố giống như có thể chém nứt hư không, chém về phía Trương Mục Vân.

Tiếng kiếm minh vang lên, thân hình Trương Mục Vân động, nhưng trường kiếm đã ra khỏi vỏ.

Kiếm vừa ra khỏi vỏ, một cỗ phong mang chi ý sắc bén vô tình dày đặc, cả thiên địa đều giống như bị kiếm khí của hắn bao phủ.

Một tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, không cẩn thận lắng nghe sẽ không nghe ra, một đạo kiếm quang, lóe lên, trước khi thanh âm phát ra, đã bắn ra ngoài.

Ầm!

Đạo kiếm khí này, không bá đạo như đao mang của Đoan Mộc Vân Dương, nhưng dưới một kích, đã đánh tan đao mang của Đoan Mộc Vân Dương.

- Phá Diệt Đao Quyết, diệt thiên.

Đoan Mộc Vân Dương hét lớn.

Đao này chém ra, cả người Đoan Mộc Vân Dương lâm vào trong một mảng tĩnh mịch, đã không có tình cảm gì.

Người vô tình, đao càng vô tình hơn, chỉ có sắc bén vô tận, trảm sát tất cả thế gian.

- Tứ Quý Kiếm Pháp, xuân ý dạt dào, phá cho ta.

Thanh âm Thản nhiên vang lên, Trương Mục Vân đâm ra một kiếm, lập tức, trên bầu trời xuất hiện mấy trăm đạo kiếm khí, kiếm khí rất nhỏ, giống như mưa xuân, bao phủ về phía đao pháp của Đoan Mộc Vân Dương.

Nếu nói đao pháp của Đoan Mộc Vân Dương đại biểu cho phá diệt, như vậy kiếm pháp của Trương Mục Vân là đại biểu cho sinh cơ, hi vọng.

Từng đạo kiếm khí, giống như từng giọt mưa xuân, mỗi một giọt, tuy uy lực không lớn, nhưng hội hợp cùng một chỗ, uy lực lại vô cùng vô tận.

Đao mang và kiếm khí, đồng loạt tiêu tán trong không trung.

- Đặc sắc, thật sự quá đặc sắc, võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm của Trương Mục Vân và Đoan Mộc Vân Dương đã tu luyện đến tầng cao nhất, nhân võ hợp nhất rồi.

- Tuyệt đối là cảnh giới nhân võ hợp nhất, hơn xa người khác, hơn nữa nhục thân của hai người đều là nhị phẩm viên mãn, đúng là kinh người.

- Huyết mạch của hai người đều là cấp sáu, chiến lực như vậy, đã hoàn toàn vượt qua Võ Sư cảnh, trảm sát Đại Võ Sư nhất trọng bình thường cũng không phải vấn đề.

- Đây là thiên tài xếp thứ nhất thứ hai Thanh Đồng Bảng sao? Đích xác kinh người.

Ánh mắt Lục Minh sáng ngời, than thầm trong lòng.

Bên cạnh, Mục Lan nhìn Lục Minh một cái, nói:

- Thế nào? Đây là thực lực của Đoan Mộc Vân Dương và Trương Mục Vân, nhìn thấy chiến lực như vậy của bọn họ, còn có lòng tin đạt được hạng nhất không?

- Vì sao không?

Lục Minh nói, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.

- Tên gia hỏa này? Cứ thích ra vẻ cao thâm!

Mục Lan cảm thấy không đoán được Lục Minh, không biết lời hắn nói là thật hay giả.

- Phá Diệt Đao Quyết, diệt thế.

Đoan Mộc Vân Dương gầm lên, lập tức chém ra mười tám đao.

Mười tám đạo đao mang, mỗi một đạo đều vô cùng khủng bố, mấu chốt là, mỗi một đạo đều chém ra quỹ tích mơ hồ bất định, tựa như một con ngựa hoang cương, tung hoành nhảy nhót, không thể đoán được.

- Tứ Quý Kiếm Pháp, Hạ Nhật Viêm Viêm.

Tiếng kiếm ngâm vang lên, một đạo kiếm quang xuất hiện trong không trung, tỏa ra quang mang chói mắt, giống như một vầng mặt trời.

Vầng mặt trời này không ngờ không ngừng bắn ra từng đạo kiếm khí, nhiều chi chít, bất kể là đao mang của Đoan Mộc Vân Dương có khó nắm bắt thế nào, nhưng ở dưới kiếm khí này, đều lần lượt sụp đổ.

- Thu phong tiêu sắt.

Ngay sau đó, chiêu của Trương Mục Vân được thi triển ra.

Đài chiến đấu giống như rơi vào trong cô quạnh, vạn vật cô quạnh, gió thu hiu quạnh.

Một đạo kiếm quang cô quạnh, lóe lên trên bầu trời, chém về phía Đoan Mộc Vân Dương.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, Đoan Mộc Vân Dương cấp tốc lui về phía sau.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)