Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 121: Tân nhân vương, tân nhân vương

Chương Trước Chương Tiếp

Lục Minh không nhiều lời với Đoan Mộc Vân Dương, xoay người đi xuống đài chiến đấu.

- Lục Minh, đa tạ.

Khi Lục Minh trở lại khu vực của Chu Tước Viện, Lưu Huy ôm quyền nói lời cảm tạ với hắn.

- Ngươi không cần cảm tạ ta, ta không phải chỉ ra mặt cho ngươi, ta chỉ là nhìn Đoan Mộc gia tộc đó vừa mắt mà thôi, ta và Đoan Mộc gia tộc, vốn có cừu oán.

Lục Minh cười nói.

- Nhìn... Không vừa mắt?

Lưu Huy, còn có đệ tử Chu Tước Viện khác ở bên cạnh đều có chút sững sờ.

Bởi vì đạo lý này, đi lên chà đạp Đoan Mộc Vân Xung một phen? Bọn họ cảm thấy không đoán được suy nghĩ của Lục Minh.

Tiếp theo, khiêu chiến tiếp tục.

Tỷ thí vô cùng kịch liệt, mỗi người đều dùng toàn lực đánh một trận.

Khi khiêu chiến toàn bộ kết thúc, đã đến ban đêm.

Mười người khiêu chiến, cộng thêm Lục Minh, tổng cộng có năm người khiêu chiến thành công, thay thế năm người trong ba mươi người lúc trước.

Lúc này, danh ngạch tiến vào top 30 của các đại viện đã toàn bộ được đưa ra.

Chu Tước Viện tổng cộng chỉ có năm người tiến vào top 30.

Cũng thảm như Chu Tước Viện là Huyền Vũ Viện, cũng chỉ có năm người.

Thanh Long Viện tám người, Bạch Hổ Viện mạnh nhất, có khoảng mười hai người.

Đáng nhắc tới là, lần này tứ đại tân nhân vương được chú ý, trong đó, Phong Hành Liệt đã bị đào thải, Lục Minh thì dùng thế hắc mã, giết vào top 30.

Về phần hai người còn lại, tân nhân vương hai năm trước Tân Nhân Vương Lăng Không, và tân nhân vương ba năm trước Đoan Mộc Vân Dương, tất nhiên thoải mái giết vào top 30.

- Phong Hành Liệt vẫn quá trẻ tuổi, nhập môn chưa đến hai năm, bị đào thải là bình thường.

- Không sai, có điều một năm sau, thậm chí hai năm sau, nếu Phong Hành Liệt không đột phá Đại Võ Sư cảnh, như vậy trận chiến Thanh Đồng Bảng này chính là thiên hạ của hắn, đây mới là tốc độ bình thường.

- Nhưng Lục Minh thì sao?

Mọi người trò chuyện, nhưng không hẹn mà cùng nghĩ tới một cái tên, Lục Minh.

Lục Minh chính là mới nhập môn năm nay, lại giết vào top 30.

- Lục Minh? Đó là biến thái, không thể dựa theo lẽ thường để tính.

Mọi người chỉ có thể dùng lý do này để an ủi bản thân.

Thi đấu hôm nay, đến đây là kết thúc, ngày hôm sau lại tiếp tục.

Lục Minh cùng đám người Bàng Thạch về tới ký túc xá.

Một đêm không có gì, sáng sớm hôm sau, bọn họ lại tới địa điểm đại hội.

- Hiện tại, top 30 đi lên rút thăm.

Vẫn là Ngân Bào trưởng lão ngày hôm qua chủ trì.

Giống như quy củ ngày hôm qua, do Ngân Bào trưởng lão tùy cơ rút ra mười lăm người, sau đó từ mười lăm người này rút lấy tên của mười lăm người khác.

Lần này, Lục Minh rút được số mười hai.

- Mười hai? Xem ra cuối cùng cũng đụng phải một đối thủ mạnh mẽ rồi.

Khóe miệng Lục Minh hiện ra một nụ cười chờ mong.

Nói thật, quyết đấu phía trước, hắn căn bản không phát huy ra toàn bộ thực lực.

Sau khi đăng ký, Lục Minh đi đến chỗ ngồi.

- Lục Minh, ngươi rút được số mấy?

Vừa tới, Mục Lan vội vàng hỏi.

Hôm nay, Mục Lan không ngồi cùng với ngoại công nàng, ngược lại ngồi cùng bọn Bàng Thạch, Phong Vũ, tất nhiên, khu vực này của bọn họ ngồi đầy đệ tử nam tính của Chu Tước Viện.

- Mười hai.

Lục Minh mỉm cười nói.

- Mười hai? Thanh Long Viện Cố Thanh.

Nghe thấy cái tên này, đám người Hoa Trì, Phong Vũ đều biến sắc.

- Lục Minh, nhớ kỹ, chỉ cần ngươi làm hết sức là được, cho dù thua, có thể có thu hoạch cũng đáng.

Mục Lan thở dài một tiếng nói.

- Mục Lan sư tỷ, nghe khẩu khí của ngươi, giống như ta là thua chắc vậy.

Lục Minh có chút không biết phải nói gì.

- Sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng đối mặt với Cố Thanh, còn có thể thắng à?

Mắt đẹp của Mục Lan lóe sáng, nhìn chằm chằm Lục Minh.

- Cho dù không thắng được, ngươi không thể cổ vũ khích lệ ta một chút à?

Lục Minh không trả lời chính diện, mà là hỏi lại một câu, sau đó ngồi xuống, chỉ là khóe miệng hắn, lại mang theo một nụ cười khó hiểu.

- Tên gia hỏa này? Rốt cuộc để lại át chủ bài gì?

Mục Lan hung tợn lườm Lục Minh một lúc, giống như muốn nhìn thấu bí mật của hắn.

- Trận tỷ thí đầu tiên chính thức bắt đầu, số mười chín Bồ Tư Xung đấu số mười lăm Lăng Không.

Ngân Bào trưởng lão tuyên bố.

Theo tuyên bố của Ngân Bào trưởng lão, toàn trường lập tức sôi trào.

- Lăng Không ra sân, không ngờ đấu Bồ Tư Xung, quyết đấu mạnh mạnh, trận này hay rồi.

- quyết đấu mạnh mạnh, ta thấy chưa chắc, Lăng Không đã nửa năm rồi không xuất thủ qua, hiện tại hắn rốt cuộc là mạnh tới mức nào, không ai biết, nhưng không nghi ngờ gì nữa, Lăng Không lần này, tuyệt đối có hi vọng lọt vào top 10, thậm chí là top 6 cũng không phải không có khả năng.

- Đúng vậy, tân nhân vương hai năm trước là tới thời đại của hắn rồi.

Hai đạo thân ảnh trẻ tuổi, dưới sự chú ý của toàn trường đi lên đài chiến đấu.

Lăng Không, là một thanh niên đầu trọc, mười bảy mười tám tuổi, cơ nhục toàn thân gồ lên, tràn ngập lực lượng có tính phát nổ, trên lưng đeo một thành thiết côn, ánh mắt lộ ra tinh quang như dã thú.

Đây là Lăng Không, tân nhân vương hai năm trước, thiên tài tuyệt thế của Bạch Hổ Viện, có điều, hắn không phải là người của Đoan Mộc gia tộc.

Đối diện Lăng Không là một thanh niên anh tuấn, tên là Bồ Tư Xung, lúc trước, hắn xếp thứ mười chín Thanh Đồng Bảng, cũng tuyệt đối là một cao thủ.

Nhưng lúc này, sắc mặt Bồ Tư Xung vô cùng ngưng trọng.

- Bồ Tư Xung, ta khuyên ngươi hay là chủ động nhận thua, ngươi không phải đối thủ của ta.

Lăng Không nhếch miệng cười nói.

Nói chuyện rất kiêu ngạo, nhưng sự thực, không ai cảm thấy hắn kiêu ngạo, chỉ cảm thấy Lăng Không nói lời này là đương nhiên, bởi vì hắn có thực lực này.

Mắt Bồ Tư Xung lóe sáng, lộ ra vẻ kiên định, nói:

- Lăng Không, ngươi muốn ta chủ động nhận thua, phải xem ngươi có bản sự này hay không?

- Ồ? Ngươi đã khăng khăng muốn đánh một trận, vậy phải làm chuẩn bị thụ thương, có đôi khi, bản thân ta cũng không khống chế được.

Lăng Không nhếch miệng cười, lộ ra một nụ cười dữ tợn.

- Vậy tiếp chiêu đi.

Lăng Không vừa dứt lời, trong mắt hắn bắn ra quang mang hung ác, giống như một con yêu thú, cấp tốc tấn công về phía Bồ Tư Xung.

Trảo mang sắc bén, bao phủ toàn thân Bồ Tư Xung.

Trường kiếm Bồ Tư Xung ra khỏi vỏ, kiếm khí phóng lên cao, chém về phía Lăng Không.

Ầm! Ầm!

Trảo mang của Lăng Không va chạm với kiếm khí của Bồ Tư Xung, song song tiêu tán.

- Có chút bản sự, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, kết thúc đi.

Thanh âm lãnh khốc của Lăng Không vang lên, trên người tràn ngập Hung sát chi khí, giống như một con yêu thú hình người, rút ra thiết côn sau lưng, một gậy đập tới Bồ Tư Xung.

Một gậy này, kinh thiên động địa, khí thế ngút trời.

Bồ Tư Xung bạo phát toàn bộ lực lượng, cũng khó có thể ngăn cản, trực tiếp bị đập bay ra mấy chục mét, toàn thân run rẩy, miệng phun máu tươi.

Thua rồi, hai chiêu đã thua, trên thực tế là một chiêu đã thua.

Thực lực của Bồ Tư Xung và Lăng Không, chênh lệch quá lớn.

- Thực lực của Lăng Không quá mạnh, top 10 tuyệt đối không có vấn đề.

- Lần này, top 10 khẳng định xuất hiện biến động.

...

Trên khán đài, trong lòng Lục Minh khẽ động, Lăng Không này, quả nhiên cường đại, hắn không nhìn ra nông sâu.

- Như vậy mới thú vị.

Sau đó, ánh mắt Lục Minh lộ ra một tia chiến ý.

- Lăng Không thắng, trận tiếp theo, số mười bảy đấu số hai.

Ngân Bào trưởng lão tuyên bố.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)