Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 120: Thách thức thứ hai thanh đồng

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này, người của Bạch Hổ Viện, Đoan Mộc gia tộc đều ngây đơ.

Nửa ngày sau, mới có người gầm lên:

- Dừng tay, tên khốn khiếp Lục Minh ngươi, còn không ngừng tay, Đoan Mộc Vân Xung đã thua rồi, ngươi còn không dừng tay.

- Không sai, còn không dừng tay, ngươi chính là phạm quy.

- Phạm quy?

Lục Minh cười lạnh, nói:

- Đoan Mộc Vân Xung một không chết, hai không nhận thua, sao ta lại phạm quy?

- Ngươi...

Người của Đoan Mộc gia tộc giận dữ, nhưng lại đành bất lực.

Sau đó, lại một thương, đánh bay Đoan Mộc Vân Xung.

Lúc này, biểu cảm của Viện trưởng bốn đại viện không đồng nhất.

Hai Viện trưởng Huyền Vũ, Thanh Long thì biểu cảm xem náo nhiệt.

Mà Viện trưởng Bạch Hổ Viện, sắc mặt vô cùng âm trầm, trên người tỏa ra một cỗ khí tức đáng sợ, sâu như biển.

Cao hứng nhất đương nhiên là Viện trưởng Chu Tước Viện, hắn ra sức vuốt râu, nhếch miệng cười không ngừng.

Vui sướng, quá vui sướng.

- Nhận thua.

Đoan Mộc Vân Xung mau nhận thua đi.

- Nhận thua đi.

Đệ tử Bạch Hổ Viện hét to.

Nhưng Đoan Mộc Vân Xung đã thất điên bát đảo, làm sao kêu ra được.

Lục Minh lại quất mấy thương, Đoan Mộc Vân Xung mới nặng nề ngã xuống đất, toàn thân hắn run rẩy, trong miệng nước bọt và máu lẫn lộn, không ngừng trào ra.

Toàn thân hắn da tróc thịt bong, xương cốt toàn thân đã đứt hơn mười cây.

Đương nhiên, đây đều là kết quả Lục Minh cố ý khống chế lực đạo, nếu không một thương cũng có thể quất chết hắn.

Lục Minh đạp một cước lên trên người Đoan Mộc Vân Xung, nhìn xuống.

Đoan Mộc Vân Xung qua nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy Lục Minh trước mắt, sợ tới hồn vía bay mất, giống như một thiếu nữ bị làm nhục, co người lại, thét to:

- Đừng, đừng, đừng đánh ta.

Vừa kêu, nước mũi nước mắt vừa trào ra, hắn thật sự bị quật tới sợ rồi.

Trường thương quật lên trên người, quả thực đau thấu linh hồn.

- Không phải vừa rồi ngươi muốn ta còn thảm hơn Lưu Huy cả chục lần à? Sao, uy phong vừa rồi đi đâu rồi?

Lục Minh nhìn xuống Đoan Mộc Vân Xung, lạnh lùng nói.

- Không, không, ta cũng không dám nữa! Ngươi coi như ta đánh rắm đi.

Đoan Mộc Vân Xung hét lớn.

- Ha ha...

Bộ dạng này của Đoan Mộc Vân Xung khiến toàn trường bật cười.

Sắc mặt đệ tử Đoan Mộc gia tộc vô cùng âm trầm, đúng là quá mất mặt.

- Đoan Mộc Vân Xung, còn không mau nhận thua.

Đoan Mộc gia tộc có người quát.

- Nhận thua, đúng, ta nhận thua, ta nhận thua.

Đoan Mộc Vân Xung kêu to.

Khó tránh khỏi lại dẫn tới một trận cười vang.

- Lục Minh, Đoan Mộc Vân Xung đã nhận thua rồi, ngươi còn không bỏ chân ra.

Đoan Mộc gia có người nói to.

- À? Được.

Lục Minh cười, sau đó dịch chân, đột nhiên đá ra một cước.

Đoan Mộc Vân Xung hét thảm một tiếng, thân thể bị đá bay ra mấy chục mét, lăn mấy chục vòng trên đài chiến đấu, mới dừng lại.

- Lục Minh, ngươi làm gì thế? Đoan Mộc Vân Xung đã nhận thua, ngươi còn xuất thủ, ngươi đã phạm quy, cần phải bắt ngươi xử trí theo môn quy.

Một đệ tử cấp Bạch Ngân của Đoan Mộc gia tộc gầm lên.

- Phạm quy? Ngươi hiểu lầm rồi? Vừa rồi là Đoan Mộc Vân Xung cản chân ta, ta vừa nhấc chân, hắn liền bay ra ngoài, cái này cũng phải trách hắn, sao lại nằm cạnh chân ta làm gì?

Lục Minh thản nhiên nói.

- Ngươi. . . Lục Minh ngươi...

Đệ tử Đoan Mộc gia tộc tức tới toàn thân run rẩy, cảm giác ngực bị một cỗ khí nghẹn ở đó, thiếu chút nữa thì hộc máu.

Lúc trước, Đoan Mộc Vân Xung chính là đối với Lưu Huy như vậy, hiện tại Lục Minh làm lại, toàn bộ đều hạ xuống trên người Đoan Mộc Vân Xung, bọn họ thật sự khó có thể phản bác.

- Ha ha, Lục Minh, tiểu tử ngươi cũng thật là, đi đường không cẩn thận gì cả, lần sau nhất định phải cẩn thận một chút nhé.

Viện trưởng Chu Tước Viện vuốt râu cười to, có bao nhiêu miễn bàn.

Đệ tử của viện khác nhìn Viện trưởng Chu Tước Viện cười to, có chút không biết phải nói gì, sự vui sướng của lão nhân gia ngươi cũng biểu hiện quá rõ ràng rồi?

- Trận chiến này, Lục Minh thắng.

Trên đài chiến đấu, Ngân Bào trưởng lão tuyên bố.

- Lục sư huynh uy vũ.

- Lục sư đệ vô địch.

Lúc này, đệ tử Chu Tước Viện hưng phấn tới toàn thân run rẩy, không nhịn được nữa, điên cuồng hò hét.

Sướng, quá sướng.

Giống như vào mùa nắng nóng, bỗng nhiên được uống một ly rượu ướp lạnh vậy, sướng đến tận xương tủy.

Lúc trước, Đoan Mộc Vân Xung kiêu ngạo cỡ nào, nhưng hiện tại thì sao, giống như một con chó chết.

Thật sự quá sung sướng.

Đặc biệt là mấy người Bàng Thạch và Hoa Trì, Phong Vũ, lại hưng phấn tới mặt đỏ bừng.

Lúc này, đã có người của Bạch Hổ Viện nâng Đoan Mộc Vân Xung xuống.

- Lục Minh.

Ngay khi Lục Minh muốn xoay người rời đi, khu vực Bạch Hổ Viện, vang lên một tiếng gầm kinh thiên.

Lục Minh xoay người lại nhìn, thấy là một thanh niên mặc trường bào đỏ rực, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn.

- Đoan Mộc Vân Dương, đó là Đoan Mộc Vân Dương, tân nhân vương ba năm trước, hắn muốn làm gì?

Có người kinh hô.

- Đoan Mộc Vân Dương sao?

Trong lòng Lục Minh khẽ động, trong đầu hiện ra tư liệu của Đoan Mộc Vân Dương.

Đoan Mộc Vân Dương, là tân nhân vương ba năm trước, hiện giờ xếp thứ hai Thanh Đồng Bảng.

Đáng tiếc, hắn lại bị Trương Mục Vân cùng khóa với hắn áp chế gắt gao, khó có thể vượt lên hạng nhất.

Có người nói, ở thời kỳ đó, Trương Mục Vân mới là vương giả chân chính, Đoan Mộc Vân Dương chỉ dựa vào Đoan Mộc gia tộc nhiều người, mới đạt được tân nhân vương.

- Sao? Tìm ta có việc gì à?

Lục Minh thản nhiên đáp lại.

- Lục Minh, lá gan của ngươi đúng là không nhỏ, có lẽ ngươi vẫn chưa biết ngươi đã phạm phải sai lầm lớn cỡ nào!

- Lục Minh, ngươi hãy cầu nguyện về sau tốt nhất đừng gặp phải ta, nếu không, ta sẽ khiến ngươi bại rất khó coi! Rất khó coi!

Đoan Mộc Vân Dương lạnh lùng nói, đặc biệt là ba chữ rất khó coi, nhấn đặc biệt mạnh.

Sắc mặt đệ tử ba viện Huyền Vũ, Thanh Long, Chu Tước đều đồng loạt biến đổi.

Đặc biệt là đệ tử của Chu Tước Viện, sắc mặt lại khó coi.

Đây là Lục Minh bị Đoan Mộc Vân Dương nhằm vào rồi.

Tuy Đoan Mộc Vân Dương bị Trương Mục Vân áp chế, nhưng không thể phủ nhận, chiến lực của hắn, quả thật vô cùng cường đại, cơ hồ là vô địch trong cùng cấp.

Thậm chí có lời đồn, Đoan Mộc Vân Dương từng đánh bại đại cường giả Võ Sư nhất trọng.

Đây chính là vượt qua cảnh giới lớn, không phải một cấp bậc nhỏ, chiến lực có thể nói là khủng bố.

Không ai sẽ cảm thấy Lục Minh là đối thủ của Đoan Mộc Vân Dương.

Có lẽ qua một năm hai năm sau, mới có khả năng.

Nhưng hiện tại, không thể.

Mấy người Mục Lan, Phong Vũ, Hoa Trì lộ ra vẻ lo lắng.

Chỉ có một mình Bàng Thạch là vung tay, hô tin tưởng Lục Minh.

- Thế à? Ta cũng hi vọng đụng phải ngươi, ta cũng muốn nhìn xem ngươi sẽ khiến ta bại rất khó coi thế nào, đừng giống như Đoan Mộc Vân Xung, chỉ biết kêu gào.

Lục Minh thản nhiên đáp lại, vô cùng cường thế.

Mọi người khiếp sợ, đây là Lục Minh muốn thách thức Đoan Mộc Vân Dương, hắn lấy đâu ra lá gan này?

Khu vực Thanh Long Viện, một nam một nữ, sóng vai mà đứng.

Trong đó, nam một thân áo dài xanh, dáng người thon dài, tóc đen xõa tung, mày kiếm sát mai, mắt như sao sáng.

Chỉ là tùy ý đứng ở đó, lại có một cỗ khí thế phi phàm, giống như vương giả đi tuần.

Hắn chính là Trương Mục Vân đứng nhất Thanh Đồng Bảng.

Ở bên cạnh hắn là một nữ tử cực kỳ mỹ lệ, Trác Dịch Dung xếp thứ bảy Thanh Đồng Bảng.

- Mục Vân ca ca, ngươi cảm thấy Lục Minh này thế nào?

Trác Dịch Dung hỏi.

- Thiên phú tuyệt đỉnh, rồng trong loài người, nhưng dẫu sao vẫn trẻ tuổi, có chút tuổi trẻ khí thịnh, qua hai năm nữa sẽ là một đối thủ lớn của ta.

Trương Mục Vân mỉm cười nói.

Trác Dịch Dung có chút kinh ngạc nói:

- Có thể được ca ca coi trọng như vậy là không nhiều, nhưng nhân sinh có thể có một đối thủ, không phải là chuyện tốt sao?

- Vẫn là Dịch Dung ngươi hiểu ta.

Trương Mục Vân mỉm cười nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)