- Ha ha, Lục Minh sư huynh thì ra là có chủ ý này, phức tạp như vậy, chẳng trách ta không ngờ tới, hoa si, lúc trước ngươi đã nghĩ tới rồi à?
Bàng Thạch cười to, hỏi.
Hoa Trì cười, gật đầu nói:
- Khi Lục Minh xuất chiến, tỷ thí chỉ còn lại sáu bảy trận, mà Lục Minh lại thể hiện ra thực lực cường đại, sau đó mới nhận thua, đây không phải điều rất kỳ quái ư? Ta cũng là từ điểm này mới phỏng đoán ra, hắn là nắm chắc mười phần sẽ được lựa chọn để tiến hành khiêu chiến, cho nên mới làm như vậy.
- Tên này, làm việc đúng là tà dị, nằm ngoài suy đoán của người ta.
Phong Vũ bĩu môi nói.
Cách đó không xa, thương thế của Lưu Huy đã ổn định, lúc này trong miệng cũng nói thầm:
- Lục Minh.
Ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích.
Ánh mắt của đệ tử Chu Tước Viện khác cũng trở nên khác hẳn, nhìn về phía Lục Minh, hiện lên vẻ kính nể.
Nhưng đệ tử của Bạch Hổ Viện, thì lại khác, đặc biệt là đệ tử của Đoan Mộc gia tộc, nhao nhao giận dữ.
- Lục Minh này, đúng là đáng chết, đây là ý đồ muốn đối nghịch với Đoan Mộc gia tộc chúng ta.
- Không sai, nợ trước kia còn chưa tính, hiện tại hắn không ngờ lại dám khiêu khích chúng ta, Đoan Mộc Vân Xung, đi đi, cho hắn biết khiêu chiến ngươi chính là sai lầm.
Một số thanh niên của Đoan Mộc gia tộc gầm lên.
- Yên tâm, hắn cố ý nhận thua, sau đó đến khiêu chiến ta, ra mặt cho Lưu Huy, ta sẽ cho hắn biết, hành động này của hắn là ngu xuẩn cỡ nào.
Trên mặt Đoan Mộc Vân Xung lộ ra nụ cười dữ tợn, sau đó bước ra, thân như quỷ mỵ, xuất hiện trên đài chiến đấu.
- Lục Minh, ngươi đã muốn ra mặt cho Lưu Huy, chờ lát nữa, ta sẽ cho ngươi còn thê thảm hơn Lưu Huy gấp chục lần.
Đoan Mộc Vân Xung nói.
Lục Minh hờ hững cười nói:
- Rác rưởi như ngươi, ta thấy nhiều rồi, lúc ban đầu mỗi một tên đều kêu gào rất lợi hại, tựa như đám người Diêu Thiên Vũ, cuối cùng đều thành chó chết.
- Đúng, Lục Minh sư huynh cố lên, đánh hắn thành chó chết.
- Đánh hắn, báo thù cho Lưu Huy sư huynh.
- Lục Minh sư huynh uy vũ, Lục Minh sư huynh cố lên.
Đệ tử Chu Tước Viện nhao nhao hét to.
Lúc trước, Đoan Mộc Vân Xung thật sự quá hèn hạ, làm nhục Lưu Huy như vậy, đệ tử Chu Tước Viện cùng chung mối thù, tất nhiên đều đứng ở bên Lục Minh.
- Hừ, một đám phế vật, chỉ biết ở đó kêu gào.
Đoan Mộc Vân Xung hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng âm trầm, khi nhìn về phía Lục Minh, lấp lánh sát cơ nồng đậm.
Đột nhiên, Đoan Mộc Vân Xung động rồi, cấp tốc phóng tới Lục Minh.
Võ kỹ thân pháp Huyền cấp hạ phẩm, nhanh như thiểm điện.
Nhưng Lục Minh lại đứng đó không nhúc nhích, không hề có ý định né tránh.
Khi Đoan Mộc sắp tới gần Lục Minh, trường thương của Lục Minh quét ra.
Nửa vầng trăng tròn xuất hiện, càn quét ba mét phía trước.
Đoan Mộc Vân Xung hoảng hốt, thân hình cấp tốc lui về phía sau, suýt soát né được một chiêu này.
- Lục Minh, ngươi cho rằng dựa vào binh khí dài thì hữu dụng à? Nằm mơ đi.
Đoan Mộc Vân Xung gầm lên một tiếng, thân hình cấp tốc nhấp nhoáng, lập tức, trong sân giống như xuất hiện ba thân ảnh của Đoan Mộc Vân Xung, phóng tới Lục Minh.
- Đây là Huyễn Thân Thuật, Đoan Mộc Vân Xung tu luyện đến cấp độ thứ hai, nghe nói nếu tu luyện đến cấp độ thứ sáu, thi triển ra, sẽ có bảy đạo thân ảnh.
- Huyễn Thân Thuật, giống như thật lại giống như giả, để xem Lục Minh phá thế nào.
Có đệ tử cũ nghị luận.
- Chút tài mọn.
Thanh âm đạm mạc của Lục Minh truyền ra, trường thương càn quét, quét về phía hai bóng người phía trước, đồng thời tay còn lại đánh về phía đạo thân ảnh ở phía sau.
Tức khắc, hai bóng người phía trước tiêu tán, phía sau, một chưởng của Đoan Mộc Vân Xung va chạm với quyền đầu của Lục Minh.
Ầm!
Một tiếng nổ vang, sắc mặt Đoan Mộc Vân Xung đại biến, thân hình cấp tốc lui về phía sau.
- Tại sao lại như vậy?
Đoan Mộc Vân Xung gầm lên, quả thực khó có thể chấp nhận.
Hắn đã đến gần Lục Minh, nhưng vẫn bị một quyền của Lục Minh đánh lui.
Thế này thì còn đánh làm sao được?
Hắn tu luyện là thân pháp và chưởng pháp, hiện tại cự ly xa khẳng định không phải là đối thủ của Lục Minh, cự ly gần không ngờ vẫn không phải là đối thủ của Lục Minh.
Hắn có chút đờ đẫn rồi.
- Đoan Mộc Vân Xung, ngươi cho rằng tiếp cận thì có thể là đối thủ của ta à, quá ngây thơ rồi.
Lục Minh cười lạnh.
Nhục thân của hắn là nhị phẩm tiểu thành, hiện tại tu vi lại đạt tới Võ Sư bát trọng đỉnh phong, so với hai tháng trước khi đánh với Diêu Thiên Vũ thì mạnh hơn một đoạn, Đoan Mộc Vân Xung không luyện thể, chỉ dựa vào chưởng pháp Huyền cấp, há có thể là đối thủ của Lục Minh?
Vù!
Trường thương trong tay Lục Minh nhấp nhoáng, trường thương chấn động kịch liệt, cán thương chấn động không khí, bộc phát ra từng đạo sóng không khí cường đại, đánh tới Đoan Mộc Vân Xung.
Đoan Mộc Vân Xung vung ra từng đạo chưởng lực cường đại, đánh nát sóng không khí mà trường thương chấn.
Nhưng lúc này, Lục Minh đã đến rồi.
Vù!
Trường thương mãnh liệt quất tới Đoan Mộc Vân Xung.
Một thương này, Đoan Mộc Vân Xung muốn lui, lại đã không kịp.
- Ngăn cản cho ta.
Đoan Mộc Vân Xung gầm lên, huyết mạch bạo phát, hai tay biến thành đỏ bừng, lờ mờ có tiếng hổ báo truyền ra.
Sau đó, hai tay đẩy ra, mang theo chưởng lực dời núi lấp biển, đánh về phía trường thương của Lục Minh.
Một thanh âm nặng nề vang lên, sau đó, vang lên tiếng xương gãy, cùng với tiếng hét thảm thê lương của Đoan Mộc Vân Xung.
Thân ảnh của Đoan Mộc Vân Xung, giống như diều đứt dây, bay ra rất xa.
Nhưng, Lục Minh không dừng tay, thân hình khẽ động, chân bước liên tục, như đằng vân giá vũ, cấp tốc phóng tới Đoan Mộc Vân Xung.
Võ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm, Đằng Vân Bộ.
Tuy không bằng võ kỹ thân pháp Huyền cấp, nhưng lại vẫn lợi hại hơn Long Xà Bộ lúc trước một đoạn.
Phút chốc, Lục Minh đã đuổi kịp Đoan Mộc Vân Xung vẫn đang bay trong không trung.
Lúc này, ngũ quan của Đoan Mộc Vân Xung đã bởi vì thống khổ mà xúm lại với nhau, nhìn thấy Lục Minh đuổi theo, trong mắt vô cùng kinh hãi, hét to:
- Đừng, ta...
Hắn vừa muốn hô ra ba chữ “Ta nhận thua, nhưng còn chưa hô ra, trường thương của Lục Minh đã từ dưới quét lên.
Ba chữ 'Ta nhận thua' của Đoan Mộc Vân Xung bị nuốt về, biến thành tiếng hét thảm thê lương, thân thể giống như một cái bao tải rách, bay lên không trung.
Bay lên hơn mười mét, sau đó lại nặng nề hạ xuống, Lục Minh lại quất ra một thương, hắn lại bay lên.
Lúc này, Đoan Mộc Vân Xung đã hoàn toàn ngây đơ, căn bản quên cả chuyện nhận thua.
Người toàn trường cũng ngây ra, đây là chiến lực của Lục Minh, cũng quá mạnh rồi, Đoan Mộc Vân Xung hoàn toàn bị chà đạp.
- Thương pháp Huyền cấp của Lục Minh, đã đạt tới đỉnh phong của cấp độ thứ ba, cũng sắp đột phá cấp độ thứ tư, lại thêm nhục thân nhị phẩm cường đại hư hư thực thực, chiến lực vô cùng khủng bố.
- Các ngươi không nhìn ra à? Thân pháp của hắn, là Hoàng cấp thượng phẩm, nhưng đã tu luyện đến cấp độ thứ sáu.
- Không sai, đúng là khủng bố, hắn nhập môn mới bao lâu, trong thời gian ngắn như vậy, hắn rốt cuộc là tu luyện thế nào vậy? Đấy chẳng lẽ chính là thiên tài tuyệt thế sao?
- Chiến lực của hắn, phải chăng có thể tiến vào top 15 rồi?
- Rất khó nói.
Xung quanh, một số đệ tử cấp Bạch Ngân cũng có chút khiếp sợ nhìn Lục Minh, nghị luận.
Nhưng bọn họ vẫn chưa biết, Lục Minh căn bản không phát huy ra toàn lực, Cương Hỏa Thương Quyết hắn đã tu luyện đến cấp độ thứ tư đỉnh phong, còn có thủ đoạn khác, nếu biết, không biết còn khiếp sợ đến mức nào.