Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 117: Trận chiến mở màn

Chương Trước Chương Tiếp

- Cái gì mà sĩ khả sát bất khả nhục? Một phế vật, vừa rồi bảo hắn quỳ xuống nhận thua, hắn lại vẫn muốn đánh một trận, chút chiến lực này, quả thực là tự rước lấy nhục.

Đoan Mộc Vân Xung nhìn về phía khu vực bên Chu Tước Viện, cười lạnh nói.

- Đáng chết.

- Đáng giận, tức chết ta mà.

Đệ tử bên Chu Tước Viện, bao gồm cả Bàng Thạch, Hoa Trì, Phượng Vũ ai nấy đều tức tới đỏ mặt, lửa giận ngút trời.

Phía trên cùng khán đài, Chưởng môn Huyền Nguyên Kiếm Phái mặt không biểu tình, dường như những cái này căn bản không dẫn tới cảm xúc của hắn.

Khu vực Bạch Hổ Viện, Viện trưởng Bạch Hổ Viện lại vuốt mỉm cười.

Viện trưởng Chu Tước Viện khẽ cau mày.

Trên đài chiến đấu, Đoan Mộc Vân Xung bĩu môi khinh thường, bước về phía Lưu Huy, một cước giẫm lên người Lưu Huy, nhìn xuống hắn, cười lạnh nói:

- Hiện tại, còn đánh nữa không?

- Nhận thua đi, Lưu Huy, nhận thua đi, đừng đánh nữa.

Đệ tử Chu Tước Viện không đành lòng hét to.

- Ta. . . Ta nhận thua.

Lưu Huy lên tiếng một cách không cam tâm, ánh mắt lộ ra biểu cảm khuất nhục, nhìn Đoan Mộc Vân Xung.

- Ha ha, nhận thua, sao không làm sớm, ánh mắt này của ngươi là có ý gì? Không cam lòng à, phì, đúng là một phế vật.

Nói xong, Đoan Mộc Vân Xung đá ra một cước, trực tiếp đá bay Lưu Huy.

- Đoan Mộc Vân Xung, ngươi làm gì thế? Lưu Huy đã nhận thua rồi, ngươi còn xuất thủ, ngươi đã làm trái quy định.

Có đệ tử của Chu Tước Viện hét to.

- Ai nói ta xuất thủ, ta căn bản không dùng sức mà, ta chỉ là muốn hắn tránh ra một chút mà thôi, hắn cản chân ta, ta vừa nhấc chân, hắn liền bay đi.

Đoan Mộc Vân Xung thản nhiên nói.

- Nói bậy, ngươi rõ ràng là cố ý.

Một đệ tử Chu Tước Viện gầm lên.

Trên đài chiến đấu, Ngân Bào trưởng lão đó hơi nhíu mày, Đoan Mộc Vân Xung, quả thật phạm quy.

- Được rồi, lần sau khi đi đường nhấc chân phải cẩn thận một chút.

Lúc này ở khu vực Bạch Hổ Viện, truyền ra một đạo thanh âm cứng cáp.

- Vâng, Viện trưởng.

Đoan Mộc Vân Xung lập tức cung kính nói.

Thanh âm này không ngờ là Viện trưởng Bạch Hổ Viện phát ra.

Trên đài chiến đấu, Ngân Bào trưởng lão nhíu mày, nhưng Viện trưởng Bạch Hổ Viện mở miệng, hắn cũng không thể không nể mặt, trầm ngâm một chút, tuyên bố:

- Trận chiến này, Đoan Mộc Vân Xung thắng.

- Đáng giận, Đoan Mộc gia tộc thật không biết xấu hổ.

Phượng Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

Đệ tử Chu Tước khác cũng vậy.

Trong mắt Lục Minh hiện lên một tia ánh sáng lạnh, bỗng nhiên nói:

- Yên tâm, Đoan Mộc Vân Xung này, hắn không kiêu ngạo được bao lâu đâu.

Đám người Bàng Thạch, Phượng Vũ, Hoa Trì sửng sốt, không biết Lục Minh có ý gì.

Đệ tử Chu Tước Viện đi lên đỡ Lưu Huy xuống, tỷ thí tiếp tục tiến hành.

Đại chiến vô cùng kịch liệt, đặc sắc.

Thiên tài trên Thanh Đồng Bảng, ai nấy đều chiến lực hơn xa cùng cấp, các loại võ kỹ, bí thuật Huyền cấp nhiều vô kể, khiến người ta hô to đã nghiền.

Đặc biệt là thiên tài xếp trong top 10, lại cường đại tới khó có thể tưởng tượng, bất kể đối mặt với dạng đối thủ gì, đều là một chiêu giải quyết.

Sau mấy tiếng, thi đấu đã qua hơn hai mươi trận, còn năm sáu trận chưa kết thúc.

- Ra sân, số 51 đấu số 46.

Ngân Bào trưởng lão tuyên bố.

- Số 51 đấu số 46, Sao lại xếp gần như vậy?

- Là hai người nào?

- Số 51 trước kia là Diêu Thiên Vũ, vậy hiện tại chính là Lục Minh, số 46 là Vân Phong của Huyền Vũ Viện.

- Không ngờ là Lục Minh? Với thực lực thể hiện ra khi Lục Minh kích sát Diêu Thiên Vũ, có lẽ có thể thắng Vân Phong, vận khí của hắn thật tốt.

- Đích xác, vận khí quá tốt.

Theo Ngân Bào trưởng lão vừa dứt lời, dẫn tới một trận tiếng nghị luận.

Lúc trước, Diêu Thiên Vũ không chỉ tu luyện võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm đến cấp độ thứ hai, nhục thân cũng tu luyện đến nhất phẩm viên mãn, chiến lực hơn xa xếp hạng của hắn, có người cho rằng, Diêu Thiên Vũ đã có thể xếp vào trong cấp độ thứ năm.

Mà Lục Minh có thể kích sát Diêu Thiên Vũ, chiến lực khẳng định mạnh hơn Diêu Thiên Vũ, có người từng phỏng đoán, với chiến lực của Lục Minh, có lẽ có thể xếp khoảng thứ 40, trận này đánh với Vân Phong, đều cho rằng vận khí của Lục Minh quá tốt.

- Hừ, tiểu tạp chủng Lục Minh này, sao vận khí lại tốt như vậy.

Khu vực Bạch Hổ Viện, Lục Vân Lục Vân Hùng cắn răng nói.

- Vận khí tốt thì sao? Cho dù có thể may mắn lọt vào top 30, còn không phải là vẫn bị người ta khiêu chiến à, như vậy càng mất mặt.

Một thanh niên của Đoan Mộc gia tộc cười lạnh nói.

Lục Minh mặc kệ tiếng nghị luận xung quanh, đứng dậy đi lên đài chiến đấu.

- Lục Minh sư huynh cố lên.

Bàng Thạch hét to.

Nhưng trừ Bàng Thạch ra, không ai cổ vũ cho Lục Minh.

Suy nghĩ của đệ tử Chu Tước Viện cũng giống như người khác, đều cho rằng cho dù Lục Minh vào top 30, cũng sẽ bị người khác khiêu chiến xuống, hiện tại nếu cổ vũ cho Lục Minh, đến lúc đó không phải càng mất mặt à?

Trong Huyền Vũ Viện, một thanh niên dáng người khôi ngô đi lên đài chiến đấu, chính là Vân Phong xếp thứ 46.

- Lục Minh, tuy ngươi rất mạnh, nhưng ta sẽ đánh một trận toàn lực, hi vọng ngươi đừng lưu thủ.

Vân Phong nhìn Lục Minh, lớn tiếng nói.

- Ta tự có chừng mực, ngươi toàn lực ra tay đi.

Lục Minh nói.

Ánh mắt Vân Phong nghiêm lại, sự tự tin của Lục Minh, khiến hắn không dám có chút lơ là, đã tập trung hoàn toàn tinh thần, bộc phát ra toàn bộ thực lực.

Một cỗ khí tức cường đại, từ trên người Vân Phong bạo phát ra, sau đó, trên người lóe lên hồng quang, một con tê giác màu đen gầm lên, bốn đạo mạch luân lấp lánh, huyết mạch bạo phát.

- Cuồng Tê Trảm.

Vân Phong cấp tốc lao nhanh, chiến đao trong tay chém liên tục, một đạo đao mang khủng bố, dường như có thể chém đứt không gian.

Lúc này, tinh khí thần của Vân Phong đều tập trung cao độ, vào khoảnh khắc này, hắn bộc phát ra thực lực vượt xa bình thường.

- Đó là cấp độ thứ ba của võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm, Vân Phong không ngờ lại đột phá, tốt.

Khu vực Huyền Vũ Viện, một Ngân Bào trưởng lão lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Trong lòng người khác cũng chấn động, không ngờ khi Vân Phong đối mặt với áp lực, vượt qua bản thân, khiến cho võ kỹ Huyền cấp đột phá tại chỗ, từ cấp độ thứ hai đột phá đến cấp độ thứ ba.

- Lần này, Lục Minh nguy hiểm rồi.

Trong lòng Rất nhiều người đều hiện ra một câu như vậy.

- Đột phá, vậy cầm tốt.

Khóe miệng Lục Minh lộ ra một nụ cười, sau đó, đột nhiên bước ra một bước, thân hình cấp tốc lao về phía Vân Phong.

Trường thương Trong tay, thuận thế quất về phía trước, kéo ra một đạo loan nguyệt.

- Cương Hỏa Thương Quyết - Lãm Nguyệt.

Keng.

Trường thương trực tiếp quất lên chiến đao của Vân Phong, phát ra một tiếng nổ vang kịch liệt, cả đài chiến đấu, dường như đều chấn động một chút.

Vù!

Sau đó, một đạo thân ảnh như đạn pháo bay ra, trên đài chiến đấu to lớn dài rộng vượt quá hai trăm mét trượt ra hơn ba mươi mét.

Sau đó thân thể run lên, trực tiếp quỳ xuống, phun ra một ngụm máu tươi.

Người toàn trường đều trợn mắt há hốc mồm, đạo thân ảnh bị đánh bay này là Vân Phong.

Một chiêu, không ngờ chỉ một chiêu, Vân Phong đã bị Lục Minh đánh bay ra ngoài, há miệng hộc máu.

Cho dù là kẻ mù, cũng nhìn ra, giữa Vân Phong và Lục Minh, chênh lệch quá lớn.

Tại sao lại như vậy? Sao Lục Minh có thể mạnh như vậy?

Quả thực là mạnh tới quá đáng, mạnh tới đáng sợ, đây còn là người mới năm nay sao?

Vân Phong rõ ràng đã đột phá, nhưng vẫn bị một chiêu đánh bay.

Tuy lúc trước có người suy đoán Lục Minh sẽ thắng, nhưng cũng không ngờ lại thắng nhanh gọn như vậy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)