Nàng vốn tưởng rằng tu vi như vậy, nhất định có thể giẫm đạp Lục Minh dưới lòng bàn chân, làm nhục hắn gấp chục lần trăm lần, nhưng nàng có nằm mơ cũng không ngờ, sau khi nàng xuất quan, Lục Vân Hùng lại nói với nàng tin tức rằng, Lục Minh kích sát Diêu Thiên Vũ, xông lên Thanh Đồng Bảng, sắp sửa tham gia đại hội bốn viện.
Trong nháy mắt nàng nghe thấy vậy, trực tiếp ngây đơ, quả thực không thể tin nổi, không thể chấp nhận, cho rằng mình nghe lầm.
Nàng thật sự khó có thể thừa nhận, vốn tràn đầy lòng tin, cho rằng có thể giẫm đạp Lục Minh dưới lòng bàn chân, sự thực lại vừa hay ngược lại, nàng hao phí một lượng lớn tài nguyên, lại vẫn cách Lục Minh càng lúc càng xa.
- Tiểu tạp chủng Lục Minh này, sao có thể tiến bộ nhanh như vậy, trời cao đúng là không công bằng, để tiểu tạp chủng này có thiên phú mạnh như vậy.
Bên cạnh, Lục Vân Hùng nghiến răng nghiến lợi, thanh âm vô cùng âm trầm.
- Lục Minh có mạnh tới mấy, ở trước mặt Lân ca cũng chỉ là rác rưởi.
Lục Dao trầm giọng nói.
- Ha ha, Lục cô nương nói không sai, tiểu tạp chủng Lục Minh này, sao có thể so sánh với Lân thiếu, kém xa tới mười vạn tám ngàn dặm.
Bên cạnh bọn Lục Dao, ngồi không ít thanh niên của Đoan Mộc gia tộc, một người trong đó cười lạnh nói.
- Không sai, hơn nữa lần đại hội này, Lục Minh cũng đừng hòng có thể đi được xa, chỉ cần đụng phải thiên tài của Đoan Mộc gia tộc chúng ta, khẳng định sẽ phế hắn, cho dù hắn may mắn tiến vào được top 30, thiên tài của Đoan Mộc gia tộc ta khẳng định cũng sẽ ngay lập tức khiêu chiến hắn.
Thanh niên còn lại nói.
- Vậy thì tốt, có các vị anh kiệt của Đoan Mộc gia tộc, ta an tâm rồi.
Lục Vân Hùng cười nói.
Đối với điều này, Lục Minh là hoàn toàn không biết.
Trên đài chiến đấu, nhìn mấy vạn đôi mắt xung quanh, trong sáu mươi người, có một số người hưng phấn tới sắc mặt đỏ lên, có một số thì ma quyền sát chưởng, mang theo địch ý, nhìn quét người khác.
Cũng có một số lại vân đạm phong khinh, đủ loại biểu cảm đều có.
Lục Minh mỉm cười, trong mắt cũng có chút chờ mong.
Đầu tiên, do Ngân Bào trưởng lão rút thăm ra ba mươi người, sau đó từ ba mươi người này lại rút ra ba mươi người còn lại, rút phải ai thì chính là đối thủ của lượt thứ nhất.
Ba mươi người rút ra đầu tiên, Lục Minh chính là một trong số đó.
Sau đó ba mươi người bọn Lục Minh lại đi lên rút thăm.
Rất nhanh, rút thăm đã xong, Lục Minh rút được số 46.
- Số 46? Vận khí của ta không tồi!
Lục Minh mỉm cười, sau đó đưa cho Ngân Bào trưởng lão đăng ký rồi về lại khu chỗ ngồi.
- Lục Minh, ngươi rút được số mấy.
Phong Vũ vội vàng hỏi.
- 46.
Lục Minh cười nói.
- Số 46, Vân Phong của Huyền Vũ Viện, Lục Minh, vận khí của ngươi không tồi.
Hoa Trì có chút kinh ngạc nói.
Lục Minh cười, không quá để ý, đối với hắn mà nói, rút phải ai cũng đều là đánh một trận mà thôi.
Một tiếng chuông du dương vang lên, đại biểu cho đại hội bốn viện kích động lòng người sắp bắt đầu.
- Hiện tại, đại hội bốn viện chính thức bắt đầu, trước khi bắt đầu, một quy tắc cơ bản nhất các ngươi nhất định phải chú ý, lần đại hội này, không thể làm thương tổn tới tính mạng, cái khác thì tùy ý, còn nữa, không thể sử dụng một số đan dược, bí thuật thăng chiến lực.
- Hiện tại chính thức bắt đầu, đệ nhất chiến, số 60 đấu số 30.
Trên đài chiến đấu, Ngân Bào trưởng lão đó tuyên bố.
- Số 60? Không phải thiên tài Lưu Huy mới xông lên Thanh Đồng Bảng của Chu Tước Viện à.
Tâm niệm Lục Minh khẽ động.
Khu vực Chu Tước Viện, một thanh niên bộ dạng bình thường, dáng người gầy yếu ra khỏi đám người, lên đài chiến đấu.
- Ha ha, vận khí của ta thật tốt, không ngờ đụng phải phế vật của Chu Tước Viện.
Ở khu vực của Bạch Hổ Viện, một tiếng cười to truyền ra, sau đó, một thanh niên nhảy mấy cái, xuất hiện trên đài chiến đấu.
- Số 23, Đoan Mộc Vân Xung của Đoan Mộc gia tộc.
Lục Minh nói nhỏ.
- Đoan Mộc gia tộc, những năm gần đây, quả thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp.
Ánh mắt Phượng Vũ có chút ngưng trọng nói.
Trên đài chiến đấu, Đoan Mộc Vân Xung nhìn Lưu Huy với vẻ trào phúng, nói:
- Phế vật của Chu Tước Viện, hiện tại mau chóng quỳ xuống nhận thua đi! Nếu không một khi động thủ, có ngươi sẽ biết tay.
Sắc mặt Lưu Huy rất khó coi, không nói một lời nhìn chằm chằm Đoan Mộc Vân Xung, ánh mắt kiên nghị.
- Phế vật, xem ra ngươi thật sự muốn đánh với ta một trận rồi, yên tâm, ta sẽ một chiêu đánh bại ngươi, cho ngươi nhận thấy chấp nhận, ngươi có thể đi lên Thanh Đồng Bảng, chỉ là may mắn mà thôi, còn nữa, ta nói với ngươi, Chu Tước Viện các ngươi, lần này nhất định bị càn quét, một người cũng đừng hòng đặt chân vào top 10.
Đoan Mộc Vân Xung cười lạnh nói, vênh váo tự đắc, kiêu ngạo vô cùng.
- Đáng giận, người của Đoan Mộc gia tộc thực sự là kẻ nào cũng đáng giận.
- Còn muốn càn quét chúng ta, nằm mơ đi, Trình Phi Loan sư tỷ tuyệt đối có thể tiến vào top 10.
Đệ tử Chu Tước Viện ai nấy lửa giận ngút trời, há miệng chửi to.
- Một đám lắm lời, chỉ có năng lực đánh võ mồm.
Trên đài chiến đấu, Đoan Mộc Vân Xung nói với vẻ khinh thường.
Sắc mặt Lưu Huy rất âm trầm, một tay nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt nhìn chằm chằm Đoan Mộc Vân Xung, đột nhiên, Lưu Huy xông ra, trường kiếm ra khỏi vỏ, hóa thành một dòng ngân quang, đâm về phía Đoan Mộc Vân Xung.
Lục Minh liếc một cái liền nhìn ra, Lưu Huy thi triển là kiếm pháp Huyền cấp hạ phẩm, chỉ vừa đạt tới cấp độ thứ hai mà thôi.
- Chút tài mọn.
Đoan Mộc Vân Xung cười lạnh một tiếng, thân hình khẽ động, tránh công kích của Lưu Huy.
Thân pháp Huyền cấp hạ phẩm.
Đồng thời, Đoan Mộc Vân Xung đánh ra một chưởng, chưởng phong gào thét như sấm.
Chưởng pháp Huyền cấp hạ phẩm, lại là một môn võ kỹ Huyền cấp.
Hiển nhiên, Đoan Mộc Vân Xung nắm giữ hai môn võ kỹ Huyền cấp, hai thứ phối hợp, nhanh như sấm đánh, thiểm điện, chiến lực tăng cường một đoạn.
Lưu Huy một kiếm không trúng, dưới hoảng hốt, muốn né tránh, đã không kịp, chỉ có thể vung tay còn lại đánh ra một chưởng, tận lực ngăn cản một chưởng này của đối phương.
Nhưng một chưởng này của Lưu Huy, chỉ là xuất thủ khi rơi vào đường cùng, há có thể ngăn cản được chưởng lực Huyền cấp của Đoan Mộc Vân Xung.
Cả người Lưu Huy bay ra, lui liền hơn mười mét, sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
- Đáng chết, không ngờ dám đỡ một chưởng của ta, đây là ngươi tự tìm chết.
Đoan Mộc Vân Xung gầm lên trong lòng, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Hắn đã nói một chiêu giải quyết Lưu Huy, hiện tại không ngờ bị Lưu Huy chặn được một chiêu, hắn cảm thấy rất mất mặt.
Thân hình Đoan Mộc Vân Xung khẽ động, thân pháp Huyền cấp triển khai, nhanh như quỷ mỵ, trong nháy mắt đã tới phía sau Lưu Huy, đánh ra một chưởng.
Tuy Lưu Huy đã tập trung tinh thần, chiến kiếm nhanh chóng chém ra phía sau, nhưng hắn bị thương trên người, tốc độ vẫn chậm một bước.
Một chưởng này, đánh lên ngực Lưu Huy.
Phập.
Lưu Huy phun ra một ngụm máu tươi, lui thẳng về phía sau.
Đoan Mộc Vân Xung theo sát phía sau, không cho Lưu Huy cơ hội thở dốc, lại đánh ra một chưởng.
Nhưng một chưởng này, lại hướng tới mặt Lưu Huy.
Bốp!
Tiếng vả vang lên, một chưởng của Đoan Mộc Vân Xung hung hăng đánh lên mặt Lưu Huy.
Toàn bộ thân thể Lưu Huy trực tiếp bị tát bay.
Nhưng Đoan Mộc Vân Xung không có ý định buông tay, thân hình khẽ động, đuổi theo Lưu Huy, lại là một chưởng tát lên mặt Lưu Huy.
Lưu Huy hung hăng bay ra ngoài, ngã xuống đất.
- Phế vật, ta đã sớm bảo ngươi nhận thua rồi, hiện tại thế nào? Bị ta đánh giống như một con chó vậy.
Đoan Mộc Vân Xung nhìn xuống Lưu Huy, nói với vẻ khinh thường.
- Thôi, Đoan Mộc Vân Xung, ngươi đừng quá đáng, sĩ khả sát bất khả nhục.
Đệ tử của Chu Tước Viện lòng đầy căm phẫn, có người hét lớn.