- Ha ha, ngươi chính là Lục Minh à? Đã nhiều lần nghe tiểu nha đầu Lan nhi nhắc tới ngươi, đã sớm muốn gặp ngươi, ừ ừ, hiện tại nhìn thấy quả nhiên không tồi, có thể nói là rồng trong loài người.
Viện trưởng Chu Tước Viện quan sát kỹ Lục Minh, vuốt râu hoa râm, không ngừng gật đầu.
- Viện trưởng quá khen.
Lục Minh khiêm tốn nói.
Có điều dù sao hắn cũng là thiếu niên mười sáu tuổi, được một đại nhân vật như vậy khen ngợi, trong lòng vẫn vui mừng khấp khởi, trên mặt bỗng dưng lộ ra nụ cười.
- Ngoại công, ngươi đừng khen hắn, ngươi nhìn hắn kìa, cười rất đắc ý!
Mục Lan liếc Lục Minh một cái, nói.
Lục Minh mỉm cười, nói:
- Mục Lan sư tỷ, không phải ngươi ghen tị rồi chứ, ha ha.
- Ngươi mới ghen tị ý? Tiểu tử, hiện tại đi lên Thanh Đồng Bảng, có phải lá gan to ra rồi không?
Mục Lan cắn răng, hung tợn lườm Lục Minh.
Bên cạnh, đám người Hoa Trì, Phong Vũ, Bàng Thạch đều buồn cười, thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, mặt nghẹn tới đỏ bừng.
- Mục Lan sư tỷ, Viện trưởng khen ta, ta đắc ý một chút thì sao? Đây chính là Viện trưởng, có thể có được sự tán thành của Viện trưởng, ta không thể đắc ý một chút sao? Phải không Viện trưởng?
Lục Minh nói xong, lại nhìn về phía Viện trưởng.
- Ha ha ha, tiểu gia hỏa, rất thẳng tính, ta thích, đúng là nên đắc ý một chút, có điều chờ chút nữa đối mặt với địch thủ, cũng không thể khinh địch.
Chu Tước Viện lớn lên cười nói.
- Đa tạ Viện trưởng nhắc nhở.
Lục Minh lại ôm quyền nói.
- Đáng giận.
Mục Lan cắn răng, cùng Viện trưởng Chu Tước Viện rời khỏi, về tới chỗ ngồi của bọn họ.
Mục Lan đi rồi, mấy người Phong Vũ không nhịn được nữa, cười ha hả.
- Lục Minh, ta nói với ngươi nhé, Mục Lan tỷ tỷ thù rất dai, sau này ngươi nên cẩn thận.
Phong Vũ vừa cười, vừa nói.
Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy ánh mắt hung tợn của Mục Lan từ cách đó không xa hướng tới, sắc mặt lập tức nghiêm lại, nụ cười cũng biến mất vô ảnh vô tung.
Biến hóa cực nhanh, khiến Lục Minh kinh ngạc.
Xung quanh, đệ tử khác của Chu Tước Viện đều hướng ánh mắt hâm mộ về phía Lục Minh.
Viện trưởng Chu Tước Viện không ngờ tự mình tới gặp hắn, còn khen ngợi trước công chúng, đây là vinh hạnh cỡ nào?
Điều này chứng tỏ Viện trưởng Chu Tước Viện rất thưởng thức Lục Minh, cho dù là Trình Phi Loan nằm trong top 10 trên Thanh Đồng Bảng của Chu Tước Viện cũng không có đãi ngộ như vậy.
Đúng lúc này, sâu trong hạch tâm của Huyền Nguyên Kiếm Phái, đột nhiên có mấy đạo quang mang bay ra.
Quang mang chói mắt, vắt ngang qua hư không, lập tức tới trên không đài chiến đấu.
- Cung nghênh Chưởng môn.
Mấy đạo thân ảnh vừa đến, Viện trưởng và các Ngân Bào trưởng lão của bốn đại viện đều nhao nhao đứng dậy hành lễ.
- Chưởng môn?
Đám người Lục Minh cả kinh, không ngờ là Chưởng môn đến, cũng vội vàng đứng dậy theo, nói:
- Cung nghênh Chưởng môn.
Hơn năm vạn đệ tử có mặt ở toàn trường đều đồng thanh hô to, tiếng hô vang trời.
- Không cần đa lễ, ngồi xuống đi.
Một đạo thanh âm bằng phẳng, trong trẻo vang lên.
Thanh âm giống như từ trong không trung truyền đến, lại như vang lên bên tai mọi người, vô cùng kỳ diệu.
Lục Minh ngẩng đầu nhìn, trong không trung tổng cộng có bảy đạo thân ảnh.
Người cầm đầu bộ dạng khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt tuấn lãng, tóc đen như thác, mặc áo dài trắng, đứng trong hư không, giống như toàn bộ thiên địa đều lấy hắn làm trung tâm.
Trên người hắn không có một chút khí tức tỏa ra, nhưng lọt vào trong mắt Lục Minh, lại giống như biển lớn vô tận, sâu không lường được, tạo cho người ta một loại áp lực khủng bố.
- Đây là Chưởng môn của Huyền Nguyên Kiếm Phái à? Một trong các bá chủ của Toàn bộ Liệt Nhật Đế Quốc, Phi Tuyết Thần Kiếm, Lâm Tuyết Ý.
Trong lòng Lục Minh khẽ động.
Phía sau Chưởng môn Huyền Nguyên Kiếm Phái, là hai Kim Bào trưởng lão và bốn Ngân Bào trưởng lão.
Lập tức, Chưởng môn và sáu vị trưởng lão của Huyền Nguyên Kiếm Phái bay xuống, hạ xuống chỗ cao nhất trên khán đài phía bắc, nơi đó là chuyên môn chuẩn bị bọn Chưởng môn.
- Người đã đến đông đủ rồi, vậy hiện tại bắt đầu đi.
Chưởng môn Huyền Nguyên Kiếm Phái vô cùng dứt khoát, vung tay lên, tuyên bố.
Chưởng môn vừa dứt lời, một Ngân Bào trưởng lão bay lên đài chiến đấu, bắt đầu giới thiệu quy tắc đại hội.
Quy tắc rất đơn giản, tổng cộng sáu mươi người, dựa theo sắp xếp lúc trước phân phối số thứ tự.
Lúc trước Lục Minh kích sát Diêu Thiên Vũ, tất nhiên là thay thế thứ hạng của hắn, xếp thứ năm mươi mốt, số thứ tự chính là năm mươi mốt.
Sáu mươi người đối chiến hai hai, rút thăm quyết định đối thủ.
Người thắng thì tiến vào top 30, người thua thì đào thải.
Nhưng sau khi quyết ra top 30, vẫn có thể có một hồi thi đấu khiêu chiến.
Do trưởng lão bốn đại viện và trưởng lão bên Chưởng môn, cùng thương nghị, lựa chọn ra mười thiên tài thực lực cao cường, khiêu chiến ba mươi thiên tài thăng cấp trước đó.
Chỉ cần thắng lợi, có thể thay thế đối phương tiến vào top 30.
Đây là để công bằng, bởi vì có một số người có thể thực lực rất mạnh, nhưng lúc ban đầu vận khí kém, rút thăm phải mấy thiên tài xếp đầu, thua hơi oan.
Khiêu chiến như vậy, có thể tận lực tránh khỏi thiên tài thực lực mạnh, bởi vì vận khí kém, bị đào thải trước.
Cái này liên quan đến lợi ích của bốn đại viện, tất nhiên phải làm thật công bằng.
Sau đó từ ba mươi tiến vào mười lăm, cũng là quy tắc như vậy, cho tới khi chọn ra top 10, sau đó đối chiến luân phiên, quyết ra thứ hạng cuối cùng.
Tiến vào top 10, đó chính là sẽ có một lượng lớn phần thưởng, cái khác không nói, chỉ là phần thưởng điểm cống hiến, Lục Minh đã vô cùng đỏ mắt rồi.
- Được rồi, quy tắc thì chắc hẳn mọi người đều rõ, hiện tại, đệ tử Thanh Đồng Bảng đi lên rút thăm.
Ngân Bào trưởng lão tuyên bố.
Lục Minh đứng dậy, đi lên đài chiến đấu.
Khu vực của bốn đại viện, phân biệt có người đi lên đài chiến đấu, cuối cùng, tổng cộng sáu mươi người.
Ánh mắt toàn trường toàn bộ đều tụ tập ở trên người sáu mươi người này.
Bọn họ, chính là nhân vật chính của mấy ngày nay.
- Các ngươi xem, đó là Trương Mục Vân, xếp thứ nhất Thanh Đồng Bảng, đẹp trai quá, vừa có thiên phú lại đẹp trai, nếu ta có thể gả cho hắn thì tốt.
- Đừng có nằm mơ, nghe nói Trương Mục Vân và Trác Dịch Dung xếp thứ bảy là một đôi, ngươi đừng có nằm mơ.
- Ồ, vậy à, các ngươi xem, đó là Lục Minh, tân nhân vương năm nay, hơn nữa vừa năm thứ nhất đã xông lên Thanh Đồng Bảng, quá kinh người, hơn nữa cũng đẹp trai, hắn chắc chưa có bạn gái phải không? Ta quyết định, ta sẽ theo đuổi hắn.
- Ngươi? Sao Lục Minh lại nhìn trúng ngươi được?
....
Trong sân, nữ đệ tử của bốn đại viện líu ríu nói chuyện, hứng trí bừng bừng nghị luận.
Lập tức, có một số nam đệ tử khó chịu.
- Hừ, tuy Lục Minh thiên phú không tồi, nhưng hiện tại vẫn chưa phải thời đại của hắn, ta thấy hắn tuyệt đối không qua được lượt thứ nhất.
- Đó là chắc chắn rồi, muốn qua lượt thứ nhất, tiến vào top 30 là không thể, cho dù vận khí hắn tốt, may mắn thăng cấp, cũng sẽ bị người khác khiêu chiến thay thế.
Những nam đệ tử đó khó chịu nói.
Ở khu vực Bạch Hổ Viện, có ánh mắt của hai người đang nhìn chằm chằm Lục Minh.
Một thiếu nữ váy trắng, xinh đẹp bất khả phương vật, chính là Lục Dao từ sau khi gia nhập Huyền Nguyên Kiếm Phái đã biến mất.
Ở bên cạnh nàng là phụ thân của nàng Lục Vân Hùng.
Lúc này, Lục Dao nhìn thân ảnh thẳng tắp của Lục Minh trên đài chiến đấu, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Lúc trước ở trận chiến của đại hội Lục gia, nàng nhận hết khuất nhục, hận Lục Minh tới thấu xương, một lòng muốn trả thù Lục Minh, cho nên sau khi nàng ta tiến vào Huyền Nguyên Kiếm Phái, liền bế quan khổ tu.
Tu luyện một cái chính là thời gian gần chín tháng, hơn nữa nàng là vị hôn thê của thiên tài tuyệt thế Đoan Mộc Lân, Đoan Mộc gia tộc tất nhiên không tiếc tài nguyên.
Dưới sự trợ giúp của một lượng lớn tài nguyên, tu vi của Lục Dao lớn mạnh vượt bậc, một đường phá cảnh, mấy ngày trước khi nàng xuất quan, đã đạt tới cảnh giới Võ Sư lục trọng.