Lục Minh từng bước tiến về phía Diêu Thiên Vũ, thanh âm trong sáng hờ hững truyền ra.
- Diêu Thiên Vũ, mấy tháng trước, trong Ám Huyết Sơn, tay sai dưới tay ngươi, muốn cướp Ám Huyết Thạch của ta, bị ta đánh chạy, khi đó, ta đã thủ hạ lưu tình, nhưng ngươi tự cho là cao cao tại thượng, cho rằng ta nhất định phải phục tùng ngươi, khi ta trở lại tông môn, sai người gọi ta đến, bảo ta ngoan ngoãn dâng ra Ám Huyết Thạch.
- Ta không đồng ý, ngươi lại xúi giục Tinh Nguyệt Lâu, cố ý tìm đệ tử mới nhập môn của Chu Tước Viện làm phiền, cố ý đả thương Bàng Thạch huynh đệ của ta, mục đích, chẳng qua là muốn chọc giận ta, sau đó ngươi có thể quang minh chính đại mang theo người của Chấp Pháp Điện bắt ta, đến lúc đó, ta chỉ có thể để mặc ngươi dày xéo.
- Khi đó, ngươi là kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại cỡ nào, ta ngay cả tư cách khiêu chiến ngươi cũng không có, nhưng hiện tại thì sao? Uy phong của ngươi, càn rỡ của ngươi đâu rồi?
Lục Minh vừa đi vừa nói, khi nói xong, đã tới bên cạnh Diêu Thiên Vũ, ánh mắt hờ hững, nhìn xuống hắn.
Chung quanh, sau khi đệ tử của bốn đại viện nghe xong, đều bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra thù hận của Lục Minh và Diêu Thiên Vũ là vậy mà có.
- Diêu Thiên Vũ đúng là quá kiêu ngạo, không ngờ dùng ra thủ đoạn hèn hạ như vậy.
- Không phải Diêu Thiên Vũ kiêu ngạo, thế giới võ đạo, vốn chính là như vậy, chỉ là Diêu Thiên Vũ đã chọn sai người, nếu là chọn người khác, chỉ có thể khuất phục ở trước mặt hắn, nhưng lại cố tình đụng phải Lục Minh, đụng phải một thiên tài tuyệt thế như vậy, cho nên, hắn chỉ có thể thất bại.
Đệ tử bốn đại viện nghị luận với nhau.
- Sinh tử nhất chiến, dừng ở đây.
Thanh âm lạnh lùng của Lục Minh truyền ra.
- Chờ một chút, Lục Minh, chờ một chút, đừng giết ta, ngươi là thiên tài tuyệt thế, ta cũng không kém, chúng ta có thể hợp tác, tương lai Huyền Nguyên Kiếm Phái không ai là đối thủ của chúng ta.
Thân thể Diêu Thiên Vũ điên cuồng giãy giụa, miệng hét lớn.
Hắn còn trẻ, hắn còn có tương lai tươi đẹp, hắn không muốn chết.
Lục Minh cười khinh thường, nói:
- Hợp tác với ta, ngươi không có tư cách này.
Vù!
Sau đó, trường thương lóe lên, xuyên thủng ngực Diêu Thiên Vũ.
Diêu Thiên Vũ hét thảm một tiếng, hai tay ôm chặt lấy cán thương, máu tươi từ trong miệng không ngừng trào ra, trong mắt tràn ngập không cam tâm, oán độc, và hối hận.
Trong chớp mắt này, hắn cuối cùng cũng hối hận, hối hận vì đã đắc tội với Lục Minh.
Xoẹt.
Lục Minh rút trường thương ra, sau đó thân thương chấn động, máu tươi trên trường thương bị hất bay, một giọt cũng không sót lại.
Thân thể Diêu Thiên Vũ chậm rãi xụi lơ, cuối cùng thì không còn khí tức.
Thiên tài trên Thanh Đồng Bảng, Diêu Thiên Vũ, chết rồi.
Lúc này, toàn trường triệt để sôi trào.
Hôm nay, Lục Minh không chỉ xông lên Thanh Đồng Bảng, thậm chí còn kích sát Diêu Thiên Vũ, tất cả những điều này, giống như mộng ảo, lộ ra rất không chân thực.
Nhưng sự thực chính là như vậy.
Hôm nay, tên của Lục Minh, nhất định sẽ truyền khắp toàn bộ Huyền Nguyên Kiếm Phái.
Trên khán đài nam bộ, Bàng Thạch cười to điên cuồng, đám người Mục Lan cũng mỉm cười.
Trên khán đài đông bộ, mấy tay sai của Diêu Thiên Vũ, sắc mặt trắng bệch, toàn thân giống như không còn một chút lực lượng, ngồi bẹp trên ghế.
Diêu Thiên Vũ chết rồi, bọn họ biết, ngày tháng sau này của bọn họ sẽ không tốt đẹp gì.
Lúc trước, ỷ vào Diêu Thiên Vũ, bọn họ cường hoành bá đạo, không biết đã đắc tội với bao nhiêu người, những người đó sợ Diêu Thiên Vũ, đương nhiên không dám làm gì bọn họ.
Nhưng hiện tại Diêu Thiên Vũ chết rồi, ai còn cố kỵ bọn họ nữa, ngày tháng sau này của bọn họ sẽ rất thảm.
Những thiên tài trên Thanh Đồng Bảng đó, cũng có chút khiếp sợ nhìn một màn này.
- Lục Minh tài, ta không bằng.
Phong Hành Liệt lặng lẽ thở dài một tiếng, sau đó xoay người rời khỏi khán đài.
- Trận chiến này, Lục Minh thắng, Lục Minh, ngươi còn tiếp tục khiêu chiến không?
Trọng tài trung niên lớn tiếng, tuyên bố, sau đó hỏi.
Lục Minh lắc đầu, sau đó đi xuống đài chiến đấu.
Kích sát Diêu Thiên Vũ, đã đủ rồi, không cần đánh nữa.
Cứ làm lại chút át chủ bài cho mình thì hơn.
Trận chiến này, hắn đã bại lộ luyện thể chi đạo, võ kỹ Huyền cấp.
Đương nhiên, võ kỹ Huyền cấp, hắn chỉ thi triển ra uy lực của cấp độ thứ hai.
Ngoài ra, còn có 'Thế', hắn chưa thi triển.
Nếu thật sự thi triển ra, đệ tử của bốn viện, không biết sẽ khiếp sợ tới mức nào.
- Lục Minh sư huynh, ngươi đúng là quá lợi hại.
Bọn Mục Lan, Bàng Thạch, Hoa Trì cũng xuống khán đài, bước về phía Lục Minh, người còn chưa tới, Bàng Thạch đã hào hứng hô lên.
- Lục Minh, ngươi tu luyện thành võ kỹ Huyền cấp lúc nào vậy? Giấu chúng ta tới khổ.
Phượng Vũ đi tới nói.
Lục Minh mỉm cười, nói:
- Nơi này quá ồn ào, chúng ta vừa đi vừa nói.
Nơi này có mấy vạn người, lúc này nhao nhao nghị luận, một mảng ồn ào, quả thật không tiện.
Mọi người ra khỏi Thanh Đồng Đài, đi tới Chu Tước Viện.
Lục Minh kể qua loa chuyện đoạn thời gian này đến Lĩnh Nam Hỏa Vực tu luyện thương pháp.
Về phần chuyện lĩnh ngộ 'Thế', hắn không hề nói.
- Ngươi là nói, chỉ ở Lĩnh Nam Hỏa Vực tu luyện mấy tháng, đã tu luyện thương pháp Huyền cấp đến loại trình độ này?
Đám người Phượng Vũ đều trợn mắt nhìn hắn.
- Đúng vậy, hoàn cảnh nơi đó vừa hay phù hợp với thương pháp của ta, tất cả tu luyện trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Lục Minh nói.
- Ngươi. . . Biến thái.
Mọi người đồng loạt khinh bỉ Lục Minh.
Tu luyện võ kỹ Huyền cấp, nào có dễ dàng, muốn tìm được một hoàn cảnh tu luyện thích hợp là rất dễ, nhưng thực sự có thể luyện thành, lại có mấy người?
Mọi người chỉ có thể dùng từ biến thái để hình dung Lục Minh.
Lục Minh cười khổ, chỉ có bản thân hắn biết, hắn là lại gần tiếng tụng kinh trong Chí Tôn Thần Điện, còn có khổ tu không sợ gian khổ, mới có thành tựu như vậy.
Mọi người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã tới biệt viện của bọn Bàng Thạch, Lục Minh trong Chu Tước Viện.
- Mục Lan sư tỷ, lần trước nợ ngươi ba ngàn điểm cống hiến vẫn chưa trả.
Sau khi vào biệt viện, Lục Minh lấy ra ngọc bài thân phận.
Mắt đẹp của Mục Lan lấp lánh, một đôi mắt như nước thu đi tới đi lui trên người Lục Minh, nửa ngày sau mới nói:
- Ngươi không chỉ chiến thắng Ninh Phong, hiện tại còn xông lên Thanh Đồng Bảng, kích sát Diêu Thiên Vũ, gia tăng uy phong cho Chu Tước Viện ta, ta cũng không thể keo kiệt, ba ngàn điểm cống hiến coi như là phần thưởng cho ngươi.
- Vậy đa tạ Mục Lan sư tỷ.
Mục Lan vừa dứt lời, Lục Minh lập tức cảm tạ, không chút ngượng ngùng, giống như sợ Mục Lan đổi ý.
- Tên gia hỏa ngươi...
Mục Lan nghẹn lời rồi, sau đó ánh mắt xoay chuyển, nói:
- Hiện tại ngươi đã đi lên Thanh Đồng Bảng, vậy hai tháng sau, sẽ đại biểu cho Chu Tước Viện tham gia đại hội bốn viện.
- Đại hội bốn viện?
Lục Minh có chút nghi hoặc.
Bên cạnh, Bàng Thạch cũng có chút nghi hoặc, mà Hoa Trì, Phượng Vũ thì mắt sáng rực, dường như biết chuyện đại hội bốn viện này.
Mục Lan giải thích:
- Đại hội bốn viện, chính là tỷ thí giữa bốn đại viện, một năm sẽ tổ chức một lần, trong đệ tử cấp Thanh Đồng, trực tiếp do thiên tài trên Thanh Đồng Bảng tham gia, bởi vì đệ tử khác tham gia cũng không có ý nghĩa.
- Đồng dạng, đệ tử cấp Bạch Ngân, là từ thiên tài trên Bạch Ngân Bảng trực tiếp tham gia, cuối cùng sẽ dựa theo thành tích của đệ tử các đại viện, bên Chưởng môn sẽ ban cho phần thưởng.
- Phần thưởng này, không chỉ cá nhân dự thi sẽ có phần thưởng phong phú, đại viện nào biểu hiện tốt, Chưởng môn sẽ đại biểu tông môn, cấp cho đại viện đó nhiều tài nguyên hơn, đây là điều quan trọng nhất.