- Lục Minh, đừng tưởng rằng chỉ có ngươi tu luyện luyện thể chi đạo.
Diêu Thiên Vũ thét dài, rầm một tiếng, thân thể của Diêu Thiên Vũ giống như một khối sắt to lớn, xông tới Lục Minh, đồng thời chém xuống một đao.
Đao quang gào thét, chấn động thiên địa.
- Luyện thể chi đạo.
Ánh mắt Lục Minh nghiêm lại, bạo phát toàn lực, dùng cự kiếm ngăn cản.
Ầm!
Khi Cự kiếm va chạm với chiến đao của Diêu Thiên Vũ, Lục Minh cảm thấy một cỗ lực lượng dời núi lấp biển ùa tới, thân thể bỗng dưng trượt về phía sau hơn mười mét.
Chỉ cảm thấy thân thể có chút run rẩy.
- Luyện thể chi đạo, Diêu Thiên Vũ không ngờ cũng tu luyện luyện thể chi đạo, tu luyện là cùng một loại công pháp luyện thể với Hà Thiết, nhìn hỏa hậu, có vẻ không yếu hơn Hà Thiết, nhục thân cường đại, cộng thêm đao pháp Huyền cấp, Lục Minh xong rồi, không thể là đối thủ.
- Đúng vậy, nhục thân cường đại, cộng thêm đao pháp Huyền cấp, chiến lực bạo phát thật sự quá mạnh, xếp hạng của Diêu Thiên Vũ trên Thanh Đồng Bảng tuyệt không chỉ là năm mươi mốt, theo ta thấy, đủ sức xếp đến bốn mươi mấy, Lục Minh căn bản không thể đối kháng với hắn, Lục Minh thật sự nguy hiểm rồi, đáng tiếc cho một thiên tài như vậy.
- Ta cảm thấy khó nói lắm, có lẽ Lục Minh cũng tu luyện võ kỹ Huyền cấp thì sao?
- Ngu xuẩn, Lục Minh cũng tu luyện võ kỹ Huyền cấp? Sao có thể như vậy được? Ngươi cho rằng võ kỹ Huyền cấp dễ tu luyện như vậy à? Lục Minh mới nhập môn được bao lâu?
- Tu vi có thể dựa vào thiên tài địa bảo, kỳ ngộ để cấp tốc đề thăng, nhưng võ kỹ, dựa vào là ngộ tính và thời gian, tuy thiên phú của Lục Minh rất mạnh, nhưng thời gian quá ngắn, hiện tại tu luyện thành công pháp Huyền cấp, ta đáng khẳng định trăm phần trăm, tuyệt đối không thể.
Diêu Thiên Vũ đột nhiên bạo phát, khiến cho toàn trường đều rơi vào trong kinh sợ.
Khán đài nam bộ, Bàng Thạch vô cùng lo lắng:
- Làm sao bây giờ? Diêu Thiên Vũ không ngờ lại mạnh như vậy? Làm sao bây giờ? Lục Minh sư huynh sẽ không sao chứ? Đây chính là sinh tử nhất chiến đó.
- Bàng Thạch, ngươi bình tĩnh một chút.
Phượng Vũ nói to, nhưng trong mắt nàng cũng là một mảng lo lắng.
Hoa Trì, Mục Lan không nói gì, nhưng đồng dạng, trong mắt bọn họ cũng lộ ra vẻ lo lắng.
- Lục Minh, ngươi còn có thể sáng tạo kỳ tích nữa không?
Trong miệng Mục Lan nói thầm.
Mà trên khán đài đông bộ, mấy tay sai của Diêu Thiên Vũ lại vui mừng khôn xiết.
- Ha ha, Diêu sư huynh vô địch, chỉ là Lục Minh, sao có thể đánh với Diêu sư huynh, hắn nhất định chết trên tay Diêu sư huynh.
Mấy tay sai hét to.
Ngoài ra, đám thiên tài trên Thanh Đồng Bảng như Phong Hành Liệt, Ngạn Húc, ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm trong sân.
- Lục Minh, đây là chiến lực mạnh nhất của ta, ngươi nhìn thấy chưa? Đây là chênh lệch, trong một phút, đủ để giết ngươi.
Trong giọng nói Diêu Thiên Vũ mang theo vẻ kiêu ngạo vô cùng, đồng thời, tràn ngập khinh thường và trào phúng đối với Lục Minh.
Nhưng lúc này, nằm ngoài dự đoán của mọi người ngoài là, Lục Minh không ngờ lại mỉm cười.
Lục Minh cười rất tự tin, rất bình tĩnh, thanh âm trong trẻo, từ rất xa truyền ra:
- Cự kiếm này, đúng là không thuận tay, vốn cho rằng dùng thanh kiếm đã đủ để thắng ngươi, hiện tại xem ra, phải đổi cái khác rồi.
Dứt lời, cự kiếm trong tay Lục Minh biến mất, một thanh trường thương màu lửa đỏ dài đến tám thước xuất hiện trong tay Lục Minh.
- Trường thương? Lục Minh chẳng lẽ là dùng trường thương?
- Lúc trước nghe nói hắn một mực dùng kiếm, chẳng lẽ là phô trương thanh thế.
- Bất kể thế nào, cuối cùng vẫn cứ phải dựa vào thực lực.
...
Diêu Thiên Vũ nhìn về phía trường thương trong tay Lục Minh, mắt lóe sáng, cười lạnh nói:
- Đổi vũ khí khác, thì có thể có ích lợi gì? Chết cho ta.
Đao quang lóe lên, Diêu Thiên Vũ tiếp tục giết tới Lục Minh.
- Cương Hỏa Thương Quyết - Toái Giáp.
Trường thương đâm ra, mang theo lực lượng cắt xoay tròn mãnh liệt.
Một thương này, chuẩn xác đâm trúng lưỡi đao của Diêu Thiên Vũ.
Lực lượng cường đại lập tức từ mũi thương bạo phát, đao mang ngưng tụ trên lưỡi đao của Diêu Thiên Vũ lập tức bị đánh tan, ong một tiếng, chiến đao chấn động, thân hình của Diêu Thiên Vũ lảo đảo lui về phía sau.
- Thương pháp Huyền cấp, không thể nào.
Diêu Thiên Vũ phát ra tiếng gầm bất khả tư nghị.
Một thương đánh lui hắn, Lục Minh vừa thi triển tuyệt đối là võ kỹ Huyền cấp, hơn nữa hỏa hậu, tuyệt đối không yếu hơn đao pháp của hắn.
Sao có thể như vậy được?
Hơn ba tháng trước, Lục Minh tuyệt đối chưa tu luyện thành thương pháp Huyền cấp, nếu không dưới tình huống sống còn đó, Lục Minh tuyệt đối không thể không thi triển ra.
Vậy chỉ có một cách giải thích, Lục Minh trong hơn ba tháng, không chỉ nhục thân, tu vi có được đề thăng, hơn nữa còn tu luyện thành thương pháp Huyền cấp.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diêu Thiên Vũ tràn ngập ra cảm giác hoảng sợ.
Lục Minh quá yêu nghiệt, quá biến thái, loại thiên phú này, thật sự quá khủng bố.
- Không, không, hôm nay nhất định phải giết hắn, nếu không, sau này người chết khẳng định là ta.
Diêu Thiên Vũ gầm lên ở một mình.
Lúc này, người toàn trường đã ngây ra, làm Lục Minh một thương đánh lui Diêu Thiên Vũ, bọn họ đã ngây đơ.
- Cương Hỏa Thương Quyết - Sơn Băng.
Lục Minh chiếm tiên cơ, không cho Diêu Thiên Vũ một chút cơ hội, cả người nhảy lên cao, trường thương hung hăng nện xuống.
Trường thương quất qua không khí, phát ra âm bạo đáng sợ.
Diêu Thiên Vũ không kịp phản kích, chỉ có thể dùng chiến đao ngăn cản.
Keng.
Trường thương nện lên chiến đao của Diêu Thiên Vũ.
Một thương này, ẩn chứa uy thế núi lở đất nứt, toàn thân Diêu Thiên Vũ chấn động, hai chân run lên, thiếu chút nữa thì quỳ xuống, hắn chỉ cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
Khi Lục Minh thi triển ra võ kỹ Huyền cấp, đã hoàn toàn nghiền ép hắn.
- Lãm Nguyệt.
Lục Minh đắc thế không buông tha người, triển khai thế công điên cuồng, trường thương như rồng, không ngừng đánh xuống Diêu Thiên Vũ.
Diêu Thiên Vũ há miệng hộc máu, hoàn toàn rơi vào hạ phong.
Đệ tử của bốn đại viện, con ngươi thiếu chút nữa thì lồi ra.
- Võ kỹ Huyền cấp, Lục Minh cũng tu luyện thành võ kỹ Huyền cấp, quá bất khả tư nghị.
- Không phải vừa rồi ngươi khẳng định một trăm phần trăm là Lục Minh không thể tu luyện thành võ kỹ Huyền cấp à? Hiện tại thấy sao?
- Cái này...
Người bị hỏi, mặt đỏ lên, hoàn toàn không nói ra lời.
Không chỉ là hắn, đệ tử bốn viện vừa rồi chắc chắn Lục Minh không thể tu luyện thành võ kỹ Huyền cấp ai nấy đều sắc mặt đỏ bừng, Lục Minh đã dùng sự thực, hung hăng tát vào mặt bọn họ.
Bọn họ không dám nói tiếp nữa, Lục Minh quả thực là vượt xa lẽ thường, bọn họ sợ nói thêm, cuối cùng lại bị hung hăng tát mặt.
- Ha ha, Lục Minh sư huynh, thật sự quá lợi hại.
Bàng Thạch hưng phấn tới toàn thân run rẩy.
Mục Lan, Phượng Vũ, Hoa Trì, trong lòng cũng vui mừng khôn xiết, vẻ khiếp sợ trên mặt cũng khó có thể áp chế.
- Không thể? Sao có thể?
Mấy tay sai của Diêu Thiên Vũ, phát ra tiếng gào thét bất khả tư nghị.
Sau hơn mười chiêu, Lục Minh một thương quét trúng ngực Diêu Thiên Vũ, tiếng xương gãy truyền khắp toàn trường, thân thể của Diêu Thiên Vũ bị đánh bay ra hơn hai mươi mét, nặng nề ngã xuống đài chiến đấu.
Toàn thân không ngừng run rẩy, mà chiến đao trong tay, cũng bay ra rất xa.
Diêu Thiên Vũ thua, thua triệt để.
Thua tân nhân vương năm nay, trong tay Lục Minh.
Đệ tử bốn viện trong sân, bao gồm cả thiên tài trên Thanh Đồng Bảng, toàn bộ đều nín thở, nhìn hai bóng người một đứng, một nằm trên đài chiến đấu.