Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 110: Đại chiến diêu thiên vũ

Chương Trước Chương Tiếp

- Hoa si, ngươi nói Lục Minh sư huynh có thể thắng không?

Trên khán đài nam bộ, Bàng Thạch bỗng dưng lo lắng cho Lục Minh.

- Không biết.

Hoa Trì lắc đầu, nói:

- Diêu Thiên Vũ, đã rất lâu rồi chưa xuất thủ qua, tuy chỉ xếp năm mươi mốt, nhưng không ai biết hắn có át chủ bài gì không, nhưng ta phỏng đoán, cho dù Diêu Thiên Vũ có át chủ bài, cũng sẽ không mạnh hơn Lục Minh quá nhiều.

Hoa Trì nói.

- Vì sao?

Bàng Thạch hỏi.

- Bởi vì Diêu Thiên Vũ sợ.

- Sợ? Hắn muốn sinh tử nhất chiến với Lục Minh, sao có thể sợ được?

Bàng Thạch kinh ngạc hỏi.

- Chính bởi vì hắn muốn sinh tử nhất chiến, cho nên mới thể hiện ra là hắn sợ, thiên phú của Lục Minh quá cao, Diêu Thiên Vũ biết, hiện tại không giải quyết Lục Minh, sau này hắn sẽ không có cơ hội, hắn sợ thiên phú của Lục Minh, cho nên mới muốn hiện tại giải quyết Lục Minh luôn.

Hoa Trì phân tích.

- Thế chẳng phải là Lục Minh rất nguy hiểm à?

Bàng Thạch biến sắc.

- Chưa chắc, Lục Minh này từ lúc ban đầu, ta đã không nhìn thấu hắn.

Hoa Trì nói.

Lúc này, mấy đạo thân ảnh thướt tha xuất hiện trên khán đài nam bộ, lại là mấy người Mục Lan và Phượng Vũ.

Hiển nhiên, bọn họ là có được Thanh Đồng Đài Lục Minh khiêu chiến Thanh Đồng Đài, mới vội vàng tới.

- Mục Lan trưởng lão, Phượng Vũ sư tỷ.

Sau khi Bàng Thạch nhìn thấy sau, lập tức chào hỏi.

Mấy người Mục Lan, Phượng Vũ đi tới bên cạnh bọn Bàng Thạch, mấy người khác vội vàng nhường vị trí.

- Lục Minh này, đúng là xông lên Thanh Đồng Bảng rồi, nhưng hiện tại sinh tử nhất chiến với Diêu Thiên Vũ, liệu có quá sơ suất không.

Trong mắt Phượng Vũ có vẻ kinh thán, cũng có một tia lo lắng.

- Yên tâm, Lục Minh này tâm tư rất tinh tế, không xung động như vậy đâu, hơn nữa, từ ngày đầu tiên ta quen hắn, hắn đã nhiều lần vượt qua dự đoán của ta, ta tin, hôm nay hắn cũng sẽ không khiến ta thất vọng.

Mục Lan mỉm cười.

Nàng vừa cười, vô cùng kiều mỵ, khiến các nam đệ tử đang huyết khí phương cương thấy mà trợn mắt há hốc mồm, thậm chí có người còn chảy nước dãi.

Thật sự quá mê người.

Lúc này, trên khán đài bốn phía, không chỉ là bọn Mục Lan, cũng có một số người tới, thậm chí thiên tài trên Thanh Đồng Bảng lại có thêm mấy người tới.

Hiển nhiên, đều là nghe thấy tin tức mà tới.

Ầm! Ầm!

Lúc này, trên đài chiến đấu, Lục Minh và Diêu Thiên Vũ đồng thời bộc phát ra khí tức cường đại.

Khí tức chạm nhau trong không trung, hình thành một cỗ cuồng phong, thổi quét xung quanh.

- Lục Minh, hiện tại ta sẽ cho ngươi thấy thực lực chân chính của ta.

Diêu Thiên Vũ thét dài, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao, bước ra một bước, một đao chém về phía Lục Minh.

Một đạo đao mang chém ra, đao mang trắng bệch, dài đến hơn mười mét, trảm phá không khí, cắt qua không gian, kèm theo uy thế khủng bố, chém về phía đầu Lục Minh.

- Võ kỹ thành danh của Diêu Thiên Vũ, đao pháp Huyền cấp hạ phẩm, Phá Phong Bát Trảm.

Diêu Thiên Vũ vừa động thủ, có người phát ra tiếng kinh hô.

- Quả nhiên là tu luyện thành võ kỹ Huyền cấp, thử uy lực một chút.

Mắt Lục Minh lóe sáng, hai chân nặng nề giẫm một cái, thân hình bắn về phía trước, một kiếm chém tới chiến đao của Diêu Thiên Vũ.

Tạm thời, vẫn chưa cần dùng thương pháp.

Lục Minh sức khỏe vô cùng, cự kiếm ở trong tay hắn, nhẹ như vô vật.

Cự kiếm chém ra, đánh tan đao mang của Diêu Thiên Vũ, cự kiếm nặng nề chém lên trên chiến đao của Diêu Thiên Vũ.

Keng.

Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, tia lửa bắn ra bốn phía, hai người đồng thời phi thân lui về phía sau.

Chiêu thứ nhất, cân sức ngang tài.

- Đỡ được rồi, Lục Minh không ngờ đỡ được đao pháp Huyền cấp của Diêu Thiên Vũ.

- Lục Minh tuyệt đối tu luyện luyện thể chi đạo, dựa vào nhục thân cường đại, tập hợp võ đạo, bộc phát ra chiến lực cường đại, mới chặn được đao pháp Huyền cấp của Diêu Thiên Vũ.

- Nhục thân đối đao pháp Huyền cấp, rốt cuộc ai mạnh hơn?

Đệ tử của Bốn đại viện xung quanh, ai nấy đều mắt nhìn chằm chằm trong sân.

- Lục Minh, xem ngươi có thể đỡ được mấy đao của ta?

Diêu Thiên Vũ thét dài, thế công như nước, đao quang bùng lên, phá không sát phạt, lại giết tới Lục Minh.

Lục Minh tay cầm cự kiếm, đại chiến với Diêu Thiên Vũ.

Va chạm kịch liệt, không ngừng phát sinh, tiếng nổ không ngừng, đao mang kiếm khí cường đại tỏa ra, hình thành bão táp cường đại, thổi quét tứ phương.

Đồng thời, cũng có từng đạo kiếm khí đao mang, chém lên trên đài chiến đấu.

Có điều đài chiến đấu được xây dựng cực kỳ chắc chắn, thậm chí bên trên có khắc minh văn, cường giả cấp bậc Đại Võ Sư cũng không thể phá được, kiếm khí đao mang hạ xuống, một dấu vết cũng không có.

Đại chiến vô cùng kịch liệt, phút chốc, hai người đại chiến ba mươi mấy chiêu, chưa phân thắng bại.

- Diêu Thiên Vũ, xem ra đao pháp Huyền cấp của ngươi chỉ tu luyện đến cấp độ thứ hai, nếu chỉ có một chút thực lực như vậy, ngươi hay là đi chết đi.

Lục Minh thét dài, chân khí sôi sục, thi triển ra toàn lực, chân khí và Nhục thân chi lực, hoàn toàn bạo phát.

Đương nhiên, huyết mạch, còn có 'Hỏa' chi thế, Lục Minh là không thi triển ra.

Vù!

Chiến kiếm chém qua hư không, phát ra tiếng vù vù khủng bố, một kiếm này, cường đại hơn lúc trước một đoạn.

- Lục Minh vừa rồi chưa thi triển ra toàn lực.

Có người phát ra tiếng kinh hô.

Ánh mắt Diêu Thiên Vũ cũng nghiêm lại, sau đó trên người lóe lên huyết quang, một con bọ ngựa to lớn ngưng tụ ra, năm đạo mạch luân màu máu vô cùng chói mắt.

Sau đó bọ ngựa chui lên thân Diêu Thiên Vũ, khí tức trên người Diêu Thiên Vũ tăng vọt.

Huyết mạch bạo phát.

Huyết mạch của Diêu Thiên Vũ là Song Đao Đường Lang, tăng cường rất nhiều đối với đao pháp, huyết mạch vừa bạo phát, đao pháp của Diêu Thiên Vũ càng hung hiểm hơn, uy lực mạnh hơn một đoạn.

Keng.

Lại một tiếng nổ vang, hai người đồng loạt lui về phía sau.

Sau khi Lục Minh vừa lui, bước chân nặng nề giẫm một cái, lại giết về phía trước, Diêu Thiên Vũ cũng vậy.

Hai người giống như hai quả đạn pháo, nặng nề va chạm với nhau.

Chỉ mấy hơi thở, hai người liên tục oanh kích hơn mười chiêu.

Hiện trường, tất cả mọi người đều nín thở, nhìn không chớp mắt, bởi vì thật sự quá kịch liệt, quá đặc sắc.

Ầm!

Lại một chiêu, thân hình hai người run lên, đồng loạt trượt về phía sau hơn mười mét, mới đứng vững.

- Diêu Thiên Vũ, đây là toàn bộ chiến lực của ngươi sao? Thật sự khiến ta thất vọng, chỉ cần hai phút vừa qua, Huyết mạch chi lực của ngươi biến mất, ngươi lấy gì mà đấu với ta.

Thanh âm hờ hững của Lục Minh lại vang lên.

Lục Minh vừa dứt lời, toàn trường cũng vang lên tiếng thì thầm to nhỏ.

Lục Minh nói không sai, chờ thời gian huyết mạch bạo phát của Diêu Thiên Vũ vừa qua, còn đánh với Lục Minh thế nào được?

- Tại sao lại như vậy, Lục Minh này, sao có thể mạnh như vậy?

Mấy thanh niên đi theo Diêu Thiên Vũ đều hét lớn không thể tin được.

- Ha ha ha, Lục Minh, ta thừa nhận, ngươi rất mạnh, có thể bức ta đến một bước này, cũng coi như không tồi, vậy hiện tại, cho ngươi xem thử thực lực chân thực của ta, vốn là muốn thi triển trong đại hội bốn viện hai tháng sau, không ngờ lại phải dùng ở trên người ngươi, cũng coi như vinh hạnh của ngươi.

Lúc này, Diêu Thiên Vũ chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn cười ha ha.

Sau đó, Diêu Thiên Vũ bước ra một bước, đài chiến đấu phát ra một tiếng nổ vang, mà cơ nhục trên người Diêu Thiên Vũ thì liên tục lồi lên, trên da có một tầng hắc quang, thân thể nhìn giống như sắt đen.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)