Hiện giờ, tu vi của Lục Minh đạt tới Võ Sư bát trọng tiền kỳ, cộng thêm sự cường đại của Chiến Long Chân Quyết, trên phương diện tu vi chân khí, đã vượt qua võ giả Võ Sư cửu trọng đỉnh phong.
Mà nhục thân của Lục Minh, đạt tới nhị phẩm tiểu thành, Hà Thiết, mới là nhất phẩm đại viên mãn mà thôi.
Hai phương diện này, Lục Minh đều vượt qua Hà Thiết, cho nên, Lục Minh căn bản không dùng toàn lực, có thể thoải mái áp chế Hà Thiết.
- Hà Thiết, chỉ dựa vào thực lực như vậy của ngươi, cũng không biết xấu hổ mà nói mình là cường giả? Ta nói rồi, ngươi và Tưởng Hạo, không khác gì nhau.
Thanh âm của Lục Minh vang lên, khiến Hà Thiết lại gầm lên không thôi, liều mạng đánh tới Lục Minh.
- Không chơi với ngươi nữa, tới lúc kết thúc rồi.
Lục Minh nói khẽ, sau đó lại đề thăng mấy phần lực.
Ầm! Ầm!
Lục Minh không ngừng thi triển ra Viêm Long Quyền, trên quyền của hắn, có một đoàn chân khí màu đỏ bao bọc, mỗi một quyền đánh ra, đều lờ mờ truyền ra tiếng rồng ngâm.
Hà Thiết căn bản không ngăn cản được, thân hình không ngừng lui về phía sau.
Sau hơn mười quyền, yết hầu Hà Thiết ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
Hà Thiết sắp thua!
Người toàn trường, lặng ngắt như tờ nhìn một màn này, bọn họ biết, Hà Thiết là bại cục đã định, không có sức xoay chuyển.
Lại thêm mấy quyền, toàn thân Hà Thiết không ngừng run rẩy, trong không trung máu tươi không ngừng bắn ra.
Lúc này, hắn thật sự muốn trực tiếp nhận thua, nhưng nhớ tới những gì mình vừa rồi từng nói, hai chữ 'Nhận thua' này miễn cưỡng nghẹn lại.
Lục Minh cười lạnh, đột nhiên thêm thêm một phần lực.
Rắc.
Cánh tay Hà Thiết truyền ra tiếng xương gãy, thân thể liên tục lui về phía sau, Lục Minh cấp tốc xông lên, một quyền đánh vào bụng Hà Thiết.
Hà Thiết hét thảm một tiếng, thân thể cường tráng bay ra hơn mười mét, nặng nề ngã xuống đài chiến đấu, khiến đài chiến đấu phát ra một tiếng chấn động kịch liệt.
Lục Minh bước ra một bước, đi tới bên cạnh Hà Thiết, nhìn xuống Hà Thiết, cười khẽ:
- Vừa rồi ngươi nói muốn bẻ gãy xương cốt của ta?
- Không. . . Không, tuyệt không có chuyện này, ta nhận thua, ta nhận thua.
Hà Thiết nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Minh, hàn khí trong lòng bốc lên, kinh hãi đến tột đỉnh, vội vàng hét to 'Nhận thua'.
Hắn biết, nếu hắn không nhận thua, Lục Minh thật sự sẽ bẻ gãy xương cốt của hắn.
- Ồ? Nhận thua? Vậy lăn xuống đài chiến đấu đi, là ngươi tự nói, nếu ngươi bội ước, ta cũng không ngại bội ước.
Lục Minh cười lạnh nói.
Sắc mặt Hà Thiết vô cùng khó coi, lúc trước hắn đích xác từng nói, nếu hắn nhận thua, sẽ từ trên đài chiến đấu lăn xuống.
Nhưng lúc đó, hắn cho rằng mình thắng chắc, căn bản không nghĩ hắn sẽ thua, cho nên mới nói như vậy.
Hiện tại thật sự thua, ở trước mặt nhiều người như vậy, bảo hắn lăn xuống đài chiến đấu, hắn sao có thể làm được?
Nhưng nếu hắn không làm, Lục Minh hoàn toàn có thể lấy điều này làm cớ, tiếp tục công kích hắn.
- Lục Minh, đừng quá đáng, làm người tốt nhất lưu lại một đường.
Trên Khán đài, Diêu Thiên Vũ đứng dậy, lạnh lùng nói.
- Làm người tốt nhất hãy lưu lại một đường? Diêu Thiên Vũ, trước kia, sao không thấy ngươi làm người tốt nhất hãy lưu lại một đường? Hiện tại người của ngươi nằm dưới chân ta giống như một con chó, ngươi lại đứng ra nói cái gì mà làm người tốt nhất hãy lưu lại một đường, đây là đạo lý rắm chó gì vậy?
Lục Minh liếc Diêu Thiên Vũ một cái, trực tiếp lớn tiếng quát to.
Sắc mặt Diêu Thiên Vũ lập tức cực kỳ khó coi, vô cùng âm trầm.
- Diêu Thiên Vũ, ngươi không cần ở đó nhiều lời, bởi vì, rất nhanh thôi sẽ đến lượt ngươi.
Lục Minh nói xong, sau đó không nhìn Diêu Thiên Vũ nữa, mà lại nhìn về phía Hà Thiết, nói:
- Ngươi rốt cuộc có lăn hay không? Nếu không lăn, ta sẽ tự mình khiến ngươi lăn.
Nói xong, nhấc chân, muốn giẫm lên người Hà Thiết.
Trong quá trình này, trọng tài trung niên không nói một câu.
Phàm là ước định đã đạt thành trên đài chiến đấu, hắn cũng phải duy hộ.
- Chờ một chút, chờ một chút, ta lăn! Ta lăn.
Hà Thiết đột nhiên kêu to.
So với xương cốt toàn thân bị Lục Minh bẻ gãy, hắn cuối cùng vẫn lựa chọn lăn.
Lập tức, hắn vô cùng khuất nhục từ trên đài chiến đấu lăn xuống, động tác vụng về mà lại nực cười, lăn liền mấy chục vòng, mới rầm một tiếng, rớt xuống đài chiến đấu.
Người toàn trường ai nấy trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày sau mới phát ra một trận cười vang.
Sắc mặt Hà Thiết đỏ bừng, xấu hổ vô cùng, không còn mặt mũi nào mà ở lại nữa, cắm đầu chạy ra khỏi Thanh Đồng Đài.
Sau hôm nay, Hà Thiết sẽ triệt để trở thành trò cười.
Trên khán đài, sát cơ trên người Diêu Thiên Vũ vô cùng nồng đậm.
Hà Thiết là người của hắn, Hà Thiết mất mặt, hắn cũng mất mặt theo.
- Lục Minh, Lục Minh, Lục Minh, ta không giết ngươi, thề không làm người.
Trong lòng Diêu Thiên Vũ điên cuồng hét lên, sát cơ vô cùng lăng liệt.
Lúc này, trọng tài tuyên bố, Lục Minh thắng.
Cửu liên thắng, Lục Minh đã đạt tới cửu liên thắng, cự ly thập liên thắng, chỉ còn một bước.
Vô số người đều lộ ra ánh mắt chờ mong.
Mới nhập môn năm đầu tiên, có thể xông vào Thanh Đồng Bảng, trong lịch sử của Huyền Nguyên Kiếm Phái, cũng không nhiều.
Gần mười năm qua, chỉ có một người.
Đó chính là một trong các đệ tử cấp Hoàng Kim của Huyền Nguyên Kiếm Phái hiện giờ, cũng là đệ nhất cao thủ của tất cả đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái - Phong Vô Kị, được xưng là một trong Liệt Nhật Lục Kiệt.
Phong Vô Kị, là thiên tài tuyệt thế chân chính.
Lục Minh, có thể đạt tới không?
- Trận tiếp, Lục Minh đối chiến cường giả cửu liên thắng, những người đã cửu liên thắng các ngươi, ai lên đánh một trận?
Trọng tài trung niên tuyên bố.
Nửa ngày, không ai lên tiếng.
Cửu liên thắng, cách thập liên thắng chỉ thiếu một trận, đương nhiên phải vô cùng thận trọng, nếu không, một khi thua sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Mà thực lực Lục Minh thể hiện ra, sâu không lường được, các đệ tử đã cửu liên thắng, đều không nắm chắc, tất nhiên sẽ không tùy tiện lên đài.
Đợi cả nửa ngày, thấy vẫn không ai tiến lên, trọng tài nói:
- Được, đã không ai chủ động đi lên, vậy do ta rút thăm, rút phải ai, người đó nhất định phải lên.
Đây cũng là một trong những quy củ của Thanh Đồng Đài, cưỡng chế xuất chiến, không như vậy, có một số người thực lực khá mạnh, lại không ai dám đánh với hắn, vậy người này chẳng phải là không thể trùng kích Thanh Đồng Bảng sao?
Trọng tài nói xong, lập tức có người lên đài, đưa cho hắn một cái hộp.
Trong hộp, có tên của toàn bộ đệ tử cửu liên thắng.
Trọng tài tùy ý mò một chút, một lúc sau, lấy ra một thẻ trúc, bên trên viết một cái tên.
- Ngô Hạo, ngươi đi lên đánh một trận đi.
Thanh âm của trọng tài truyền khắp toàn trường.
Khán đài tây bộ, một thanh niên đứng dậy, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Đã bị rút trúng, chỉ có thể đánh một trận.
Ngô Hạo nhảy mấy cái, đi lên đài chiến đấu.
- Lục sư đệ, mời.
Ngô Hạo ôm quyền, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Lục Minh có thể thoải mái áp chế Hà Thiết, khiến hắn cảm thấy áp lực rất lớn.
- Mời.
Lục Minh nói.
Sau khi trọng tài tuyên bố bắt đầu, hai người đại chiến với nhau.
Ngô Hạo có thể đạt được cửu liên thắng, tất nhiên cũng có bản lĩnh thật sự.
Một môn thân pháp võ kỹ, một môn kiếm pháp của hắn đều là Hoàng cấp thượng phẩm, hơn nữa đều đã tu luyện đến cấp độ thứ sáu, thiên phú không thể nói là không cao.
Đáng tiếc, hắn gặp phải Lục Minh, đã định trước sẽ bại.
Lục Minh không thi triển ra toàn lực, dùng cự kiếm trong tay, thi triển ra Lưu Quang Kiếm Pháp, đánh mấy chục chiêu với Ngô Hạo, mới đánh bại Ngô Hạo.
Thập liên thắng, sau khi đánh bại Ngô Hạo, có nghĩa là thập liên thắng.
Mà thập liên thắng, có nghĩa là đi lên Thanh Đồng Bảng.
Toàn trường sôi trào.