Trên khán đài đông bộ, sắc mặt Diêu Thiên Vũ trầm xuống, sắc mặt mấy người khác cũng vô cùng khó coi.
- Đáng giận, Lục Minh này, trong mấy tháng ngắn ngủi, tu vi lại đề thăng nhiều như vậy, Diêu sư huynh, nhất định phải giết hắn, nếu không, qua một đoạn thời gian nữa, nói không chừng hắn thật sự có thể xông vào Thanh Đồng Bảng.
Bên cạnh, thanh niên áo đỏ nói.
- Hay là để Tưởng Hạo lên đi.
Một thanh niên kiến nghị.
Diêu Thiên Vũ gật đầu, phân phó:
- Tưởng Hạo, ngươi đi lên, đừng lưu thủ, đừng để Lục Minh có cơ hội nhận thua.
Bên cạnh, một thanh niên thân hình gầy yếu cười lãnh khốc, nói:
- Diêu sư huynh, yên tâm, ta sẽ không cho hắn có cơ hội hô ra hai chữ 'Nhận thua'.
Nói xong, thân hình như một đạo u linh, cấp tốc nhấp nhoáng mấy cái, xuất hiện trên đài chiến đấu.
- Đây không phải Tưởng Hạo sao? Tưởng Hạo của Thanh Long Viện.
- Đúng rồi, chính là hắn, sao hắn lại xuất thủ, Lục Minh nguy hiểm rồi, Tưởng Hạo một năm trước từng đạt tới ngũ liên thắng, nhưng không biết vì sao, một năm qua lại chưa từng tham dự khiêu chiến Thanh Đồng Đài, cho nên thành tích của hắn tự bị hủy bỏ, nhưng thực lực tuyệt đối là trên ngũ liên thắng.
- Xem ra Diêu Thiên Vũ xuất thủ rồi, Lục Minh từng đắc tội với Diêu Thiên Vũ.
- Xem Lục Minh ứng phó thế nào đi?
Tưởng Hạo vừa bước lên đài, hiện trường liền vang lên tiếng bàn luận sôi nổi.
- Diêu Thiên Vũ bảo ngươi lên à?
Lục Minh nhìn về phía Tưởng Hạo.
Vừa rồi, hắn nhìn thấy thân ảnh của Tưởng Hạo ở bên cạnh Diêu Thiên Vũ.
- Khà khà! Lục Minh, lúc ở Tinh Nguyệt Lâu ta không có mặt, nếu không ngươi sớm đã là một khối thi thể, nhưng hiện tại cũng không muộn, nếu ngươi muốn nhận thua, hiện tại mau chóng nhận thua đi, chờ một chút nữa, ta sẽ không cho ngươi bất kỳ cơ hội nào.
Tưởng Hạo cười lãnh khốc.
- Những lời này, ta muốn tặng cho ngươi.
Lục Minh thản nhiên nói.
Mà lúc này, trọng tài tuyên bố bắt đầu.
Lời nói của trọng tài vừa dứt, thân ảnh của Tưởng Hạo biến mất, khi xuất hiện, đã ở ngoài hơn hai mươi mét, sau đó lại lóe lên, đã đến trước người Lục Minh.
Thân pháp cực nhanh, giống như quỷ mị.
Keng.
Lúc này, Tưởng Hạo đột nhiên rút trường kiếm bên hông ra.
Đây là một thanh nhuyễn kiếm, quấn bên hông Tưởng Hạo, lúc này đột nhiên rút ra, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Cộng thêm tốc độ thân pháp của Tưởng Hạo cực nhanh, giống như một thích khách hành tẩu trong bóng đêm, bình thường cho dù là người tu vi cao hơn hắn, cũng trúng bẫy của hắn.
Đáng tiếc, Lục Minh không phải người bình thường.
- Cực hạn lưu quang.
Lục Minh dùng cự kiếm, sử ra chiêu nhanh nhất của Lưu Quang Kiếm Pháp.
Trước kia, thi triển Lưu Quang Kiếm Pháp đều dùng tế kiếm, tiếng kiếm rít bén nhọn, hiện tại, lại là cự kiếm, tốc độ cũng nhanh, nhưng tiếng kiếm rít lại ong ong, giống như sấm đánh.
Một cái đầu bay lên cao, sau đó rơi xuống đài chiến đấu, trên đài chiến đấu, chỉ còn lại một cỗ thi thể không đầu, máu tươi rải mười thước.
Một chiêu, lại một chiêu, kích sát Tưởng Hạo từng giành được ngũ liên thắng trên đài chiến đấu.
Lần này, ngay cả một số thiên tài trên Thanh Đồng Bảng, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng.
- Kiếm pháp nhanh quá, lực lượng mạnh quá.
- Lục Minh này, tu vi kiếm pháp, kỳ thật bình thường, nhưng sức bùng nổ của hắn quá mạnh, dẫn tới tốc độ của kiếm pháp đề thăng một đoạn, một kiếm trảm sát Tưởng Hạo.
- Chẳng lẽ hắn tu luyện đạo luyện thể?
Mấy thiên tài trên Thanh Đồng Bảng, trong miệng nhao nhao phát ra tiếng nói nhỏ.
- Lục Minh thắng.
Trọng tài trung niên tuyên bố, sau đó sai người đi lên thu dọn đài chiến đấu, mang thi thể của Tưởng Hạo đi.
Trên khán đài đông bộ, Diêu Thiên Vũ vỗ mạnh vào tay vịn, chân khí trào ra, đập cho tay vịn vỡ nát.
- Nếu ta không nhìn lầm, Lục Minh này, chắc tu luyện luyện thể chi đạo.
Hà Thiết nói.
- Không sai, hắn khẳng định tu luyện luyện thể chi đạo, nếu không thì không thể có sức bùng nổ như vậy, có điều lần trước hắn chưa tu luyện luyện thể chi đạo, trong thời gian hơn ba tháng ngắn ngủi, nhục thân cũng không thể quá mạnh được.
- Hà Thiết, nếu Lục Minh thắng liên tiếp tám trận, ngươi đi lên giải quyết hắn.
Diêu Thiên Vũ phân phó.
- Ừ.
Hà Thiết gật đầu.
Lúc này, Lục Minh lại nhìn về phía khán đài đông bộ.
- Diêu Thiên Vũ, ngươi việc gì phải phái người đi lên chịu chết? Yên tâm, rất nhanh sẽ đến lượt ngươi.
Lục Minh cao giọng nói.
Khiêu khích, đây là khiêu khích trắng trợn.
Ánh mắt toàn trường lập tức từ trên người Lục Minh, chuyển dời đến trên người Diêu Thiên Vũ.
Bọn họ bỗng dưng nhớ tới ân oán của Lục Minh và Diêu Thiên Vũ từ hơn ba tháng trước.
- Rất thú vị.
Rất nhiều người đều lộ ra vẻ chờ mong.
Tân nhân vương năm nay, quá cường thế, không ngờ dám nói với Diêu Thiên Vũ như vậy, không biết hậu quả sẽ thế nào?
- Ha ha ha.
Diêu Thiên Vũ tức giận tới bật cười, sát cơ trong mắt không hề che giấu, cười lạnh nói:
- Lục Minh, ta thật sự hi vọng ngươi có thể thập liên thắng, đi lên Thanh Đồng Bảng để khiêu chiến ta, khi đó, ta sẽ cho ngươi hiểu, cái gì gọi là tuyệt vọng.
- Diêu Thiên Vũ, ngươi và những con chó dưới tay ngươi, đúng là một đức hạnh, vừa rồi Tưởng Hạo nói với ta, bảo ta nên sớm nhận thua, nếu không sẽ không có cơ hội, kết quả thì sao, sự thực chứng minh, hắn chỉ là hạng người vô năng miệng đầy bọt mép, hiện tại ngươi cũng vậy, đúng là vật họp theo loài.
Lục Minh bĩu môi nói.
- Hừ! Lục Minh, đến lúc đó nhìn xem là ai miệng đầy bọt mép.
Diêu Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm, không nói thêm nữa.
Lục Minh cười khẽ, sau đó nhìn chung quanh, nói:
- Hiện tại, ai tới đánh với ta một trận?
Dưới sân yên tĩnh.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong nhất thời, không ngờ không ai đi lên.
Chiến lực của Lục Minh, vừa rồi cũng lộ ra hết, Tưởng Hạo cũng bị một kiếm trảm sát.
Tuyệt đối có thực lực thất liên thắng, thậm chí là bát liên thắng, ai còn muốn đi lên tự ngược?
Qua nửa ngày, mới có một thanh niên nhảy lên đài chiến đấu.
Nhưng thanh niên này vô cùng khách khí, ôm quyền nói:
- Lục Minh sư đệ chính là rồng trong loài người, ta tự biết không phải đối thủ của Lục Minh sư đệ, nhưng không nhịn được muốn trổ tài, muốn luận bàn với Lục Minh sư đệ một chút, mong Lục Minh sư đệ thủ hạ lưu tình.
Có câu vươn tay không đánh người tươi cười, người ta đã khách khí, Lục Minh cũng lộ ra nụ cười, nói:
- Khách khí rồi, vậy chúng ta luận bàn một chút.
Thực lực của thanh niên này cũng không yếu, sau khi bắt đầu tỷ thí, Lục Minh cố ý nương tay, luận bàn với hắn hơn mười chiêu, thanh niên này liền chủ động nhận thua.
Tiếp theo, không hề có trở ngại.
Ngũ liên thắng, lục liên thắng, thất liên thắng,
Cuối cùng là bát liên thắng.
Những người về sau, không oán không cừu với Lục Minh, đều rất khách khí, cho nên Lục Minh cũng không bộc phát ra thực lực rất mạnh, chỉ dùng ưu thế một chút để giành chiến thắng.
Đặc biệt là trận thứ tám, giao thủ với một cao thủ thanh niên thất liên thắng, Lục Minh lại áp chế tu vi, đánh với hắn hơn ba mươi chiêu, mới dùng ưu thế nhỉnh hơn một chút giành chiến thắng.
Điều này khiến rất nhiều người cho rằng, chiến lực của Lục Minh, chắc là chiến lực khoảng bát liên thắng.
Lục Minh cười khẽ, không như vậy, sao có thể câu ra được cá lớn?
- Hà Thiết, đã nắm bắt được đại khái thực lực của Lục Minh rồi, ngươi ra tay đi.
Diêu Thiên Vũ phân phó.
- Diêu sư huynh yên tâm, ta sẽ bẻ gãy xương cốt toàn thân hắn.
Hà Thiết cười tàn nhẫn, sau đó lên đài chiến đấu.