Vạn Cổ Thần Đế

Chương 80: Đoạt mệnh kiếm khách (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Không biết Hàn Phủ có thể tiếp được hắn mấy kiếm?

Trương Nhược Trần nói:

- Nếu Hàn Phủ có thể tiếp được ở một kiếm của hắn, có thể giữ được tánh mạng. Nếu tiếp không được, chỉ sợ chỉ còn một con đường chết.

- Một kiếm giết chết Hàn Phủ? Không thể nào!

Cửu quận chúa nói.

Trương Nhược Trần không có nhiều lời, chỉ nhìn đài chiến đấu.

Phốc!

Trong nháy mắt, đầu của Hàn Phủ bay ra ngoài, tựa như bóng da rơi xuống đất.

Trận thứ chín, thắng!

Sau khi thoáng yên tĩnh, toàn bộ Võ Đấu Cung vang lên tiếng hò hét đinh tai nhức óc.

- Thật... thật chỉ dùng một kiếm, ta ngay cả hắn xuất kiếm như thế nào cũng không thấy rõ, chỉ nhìn thấy một bóng kiếm hiện lên!

- Hắn sử dụng kiếm pháp phẩm cấp gì?

- Quá nhanh, căn bản không thấy rõ hắn xuất kiếm.

- Mặc dù là Cửu vương tử thiên tài tuyệt đỉnh, tháng trước cùng Hàn Phủ giao thủ, cũng dùng hơn tám mươi chiêu, mới đánh bại Hàn Phủ.

- Một thiếu niên võ giả càng thiên tài muốn quật khởi sao?

Cửu quận chúa cũng có chút trợn mắt há hốc mồm nói:

- Cửu đệ, đệ có thể tiếp được một kiếm của hắn không?

Trương Nhược Trần cười cười nói:

- Kiếm của hắn rất nhanh, nhưng lại có sơ hở trí mạng. Người khác nhìn không ra, đệ lại có thể nhìn ra. Đương nhiên, thiên hạ võ công, vô kiên bất tồi, duy nhanh không phá. Hắn xuất kiếm tốc độ nhanh như vậy, dù có sơ hở, cũng có thể dùng tốc độ đền bù. Nếu là một tháng trước, thật rất khó tiếp được! Nhưng hiện tại...

Trương Nhược Trần không có nói thêm gì nữa, tiếp tục nhìn đài chiến đấu.

Đoạt Mệnh Kiếm Khách nghênh đón trận chiến thứ mười.

Người giao thủ là một lão giả bài danh thứ mười bảy trên Hoàng Bảng, Tô Hoành.

Đáng tiếc, như trước chỉ một kiếm, Tô Hoành liền chết ở dưới kiếm của hắn, biến thành một thi thể không đầu, ngã xuống trong vũng máu.

Quá vô địch rồi!

Thắng liên tiếp mười trận, mỗi một trận chỉ dùng một kiếm.

Cho dù đối mặt võ giả Hoàng Bảng, cũng không ngoại lệ.

Một thiếu niên kiếm khách như vậy, so với Cửu vương tử tháng trước, biểu hiện còn nghịch thiên hơn!

Rất nhanh, người phụ trách của Võ Đấu Cung Hoàng cấp tổng hợp đánh giá ra thành tích.

Hoàng Bảng thứ sáu!

Đây là bởi vì không ai có thể buộc hắn sử dụng ra thực lực chân chính, cho nên mới đánh giá là Hoàng Bảng thứ sáu. Nếu thực lực chân thật của hắn bày ra, nói không chừng bài danh còn sẽ cao hơn.

Đoạt Mệnh Kiếm Khách A Nhạc, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, mang theo Thiết Kiếm máu chảy đầm đìa, từ trên chiến đài đi xuống.

Không hỷ không bi!

Thẳng đến ánh mắt của hắn chứng kiến Lâm Ninh San, rốt cục lộ ra vài phần nhu hòa, cảm giác tim đập của mình đập có chút nhanh, lập tức dời ánh mắt nói:

- Lâm tiểu thư, ta hoàn thành lời hứa đối với ngươi, thắng liền mười trận, một trận cũng không có thua!

Lâm Ninh San lộ ra dáng tươi cười ngọt ngào, nhẹ nhàng vuốt bả vai của A Nhạc nói:

- A Nhạc, dùng thiên phú của ngươi, nhất định sẽ có rất nhiều thế lực lớn muốn lôi kéo. Ngươi cần gì phải ở Lâm gia làm một hạ nhân?

A Nhạc nhẹ nhàng cắn bờ môi, nhìn chằm chằm vào dung nhan tuyệt mỹ của Lâm Ninh San nói:

- A Nhạc chỉ nguyện vĩnh viễn thủ hộ ở bên người Lâm tiểu thư, không còn cầu gì khác.

Ở hắn xem ra, cô gái trước mắt là hoàn mỹ như vậy, thánh khiết như vậy, chỉ cần có thể thủ hộ ở bên cạnh nàng, là một sự tình cực kỳ hạnh phúc.

Lâm Ninh San gật đầu cười, nhưng ở chỗ sâu trong ánh mắt của nàng, có một tia xem thường lóe lên rồi biến mất.

Ánh mắt Lâm Ninh San lại nhìn về phía Trương Nhược Trần, mang theo vài phần ngạo nghễ cười nói:

- Biểu ca, huynh cũng tu kiếm, nếu huynh và A Nhạc giao thủ, huynh có thể tiếp được A Nhạc mấy kiếm?

Trương Nhược Trần nhìn A Nhạc, như có điều suy nghĩ, thản nhiên nói:

- Có người nguyện ý thủ hộ muội, muội nên biết quý trọng!

Nói xong lời này, Trương Nhược Trần ngay cả nhìn cũng không nhìn Lâm Ninh San, trực tiếp đi về phía chiến đài.

Lâm Ninh San nhìn thấy Trương Nhược Trần leo lên đài chiến đấu, đôi mắt dễ thương ngưng tụ.

- Hắn không phải đã trở thành võ giả Hoàng Bảng sao, tại sao lại leo lên đài chiến đấu? Chẳng lẽ...

- Ồ! Có chút ý tứ!

Lâm Thần Dụ mỉm cười, trong mắt hiện lên sát ý.

Có lẽ giết chết Trương Nhược Trần ở trên chiến đài, cũng là một chuyện cực kỳ thú vị.

Lâm Thần Dụ nhìn A Nhạc vẫy tay nói:

- A Nhạc, ngươi tới đây!

- Thiếu gia, có gì phân phó?

A Nhạc nói.

Lâm Thần Dụ cười nói:

- Nhìn cho kỹ, thiếu niên trên chiến đài kia, là một trong những người theo đuổi Ninh San. Đợi tí nữa nói không chừng còn cần ngươi ra tay giết chết hắn! Có nắm chắc không?

- Trong mắt ta, chỉ có hai loại người, một loại là người sống, một loại là người chết. Không phải hắn chết, chính là ta chết.

A Nhạc nhìn chằm chằm đài chiến đấu, ánh mắt trở nên lợi hại, cả người giống như biến thành một thanh kiếm.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️