Trương Nhược Trần từ lòng đất bay ra, phủi bụi đất trên người, ánh mắt nhìn chăm chú chiến trường ở xa xa, nói:
- Loại chiến đấu cấp bậc này, đúng là không phải chúng ta có thể dính vào. Nhưng có thể dính vào, chỉ còn chúng ta! Loạn Cổ có bao nhiêu huyết tinh, ngươi hiểu rõ hơn ta.
Cái Diệt nhìn Trương Nhược Trần trong huyết quang, cười ha hả nói:
- Trương Nhược Trần, ngươi không có bỏ qua ta, còn mạo hiểm cận thân Thủy Tổ cứu ta. Sự tình truyền kỳ bực này, đã có thể lưu truyền thiên cổ! Nếu thiếu ngươi một cái mạng, vậy hôm nay theo ngươi chiến đến cùng.
- Nhưng thế cục trước mắt, ngươi có át chủ bài gì, tranh thủ thời gian lấy ra đi? Cũng nên để cho ta nhìn thấy một tia hi vọng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây