- Hừ!
Liễu Truyền Thần phát ra một tiếng hừ lạnh lùng, chắp hai tay sau lưng, đi ra bên ngoài, thấp giọng nói:
- Còn không mau xin lỗi Đan cô nương?
Liễu Thừa Phong nghe thấy tiếng của Liễu Truyền Thần, lập tức xoay người nhìn lại, sắc mặt thay đổi, ngông cuồng và kiêu ngạo lúc nãy trong chớp mắt đã biến mất sạch sẽ.
- Phụ... Phụ thân... Ta chỉ đang nói đùa với Hương Lăng cô nương... thôi, ta đi xin lỗi Hương Lăng cô nương ngay bây giờ...
Trong lòng Liễu Thừa Phong vô cùng lo sợ, thân thể trở nên run rẩy.
Nhìn thấy bộ dạng của Liễu Thừa Phong, trong lòng Liễu Truyền Thần thở dài, càng thêm thất vọng, lắc đầu nói:
- Nghịch tử đã làm cho Cửu điện hạ chê cười rồi, bây giờ chúng ta đi đấu trường Vũ Thành thôi!
Dưới sự hướng dẫn của Liễu Truyền Thần, không bao lâu, Trương Nhược Trần, Cửu quận chúa, Đan Hương Lăng đã đi đến đấu trường Vũ Thành.
Đấu trường Vũ Thành, biển người mênh mông, nơi nào cũng có thể thấy võ giả có tu vi cường đại.
Đương nhiên, cũng có nhiều võ giả có tu vi võ đạo thấp, bọn họ đứng bên ngoài đấu trường, quan sát và học tập kỹ nghệ chiến đấu của cường giả.
Liễu Truyền Thần đi đến đấu trường Vũ Thành, liền lập tức rời đi, đi đến một cung điện sâu nhất trong đấu trường, có chuyện quan trọng phải làm.
Trương Nhược Trần, Cửu Quận chúa, Đan Hương Lăng đi vào Hoàng cấp Vũ Đấu cung.
Hoàng cấp Vũ Đấu cung là một kiến trúc hình tròn, vô cùng cổ xưa, tổng cộng chia là sáu tầng, mỗi một tầng đều có ba trăm sáu mươi đài quan sát, mỗi đài quan sát có thể thấy rõ vị trí trung tâm cuộc chiến đấu ở Hoàng cấp chiến đài.
Mỗi người nộp mười lượng bạc, thì có thể đi vào Hoàng cấp Vũ Đấu Cung.
- Cửu đệ, ngươi thật sự muốn tham gia đấu võ? Tu vi của ngươi hiện giờ vẫn còn quá kém, có khác biệt rất lớn với võ giả Hoàng bảng.
Cửu quận chúa nói.
Cửu công chúa cũng không phải là xem thường Trương Nhược Trần, chỉ là nàng hiểu rất rõ sự tàn khốc của đấu trường Vũ Thành, những người dám bước lên chiến đài, đều không phải kẻ yếu kém.
Đan Hương Lăng nói:
- Ta nghe nói trước khi bước lên chiến đài, võ giả đều phải ký vào khế ước sinh tử, bởi vì những võ giả dám bước lên chiến đài đều là những kẻ điên, đều muốn nhất chiến thành danh, đều sử dụng những chiêu thức liều mạng, nếu sơ ý sẽ bị đánh đến trọng thương, thậm chí có thể chết trên chiến đài.
- Đúng thế! Cửu đệ, hay là đệ tu luyện đến Hoàng Cực cảnh đại viên mãn mới đến tham gia võ đấu đi! Tiền còn thiếu để mua lò luyện khí, có thể thỉnh cầu với phụ hoàng, với thiên phú của đệ, cho dù có muốn một trăm ngàn lượng bạc, phụ hoàng nhất định vẫn cho đệ.
Cửu quận chúa khuyên nhủ.
Trương Nhược Trần nói:
- Xem tình hình rồi tính sau!
Lúc này, một tên võ giả trung niên ba mươi mấy tuổi bước lên chiến đài, trong tay hắn cầm một cây trường thương màu đỏ thắm, trên người phát ra một luồng khí thế cường đại, nói:
- Ta là đại đệ tử của Thiên Hạc Tông, Nhiếp Hành, lần đầu tiên đến Hoàng cấp Vũ Đấu cung, ai muốn làm đối thủ thứ nhất của ta?
Đan Hương Lăng nói:
- Nhiếp Hành, ta có nghe qua tên của hắn, lúc hắn hai mươi hai tuổi, đã đạt đến Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, đã ở trong Hoàng Cực cảnh đại viên mãn mười lăm năm, thực lực tương đối mạnh, chắc chắn có thể thắng liên tiếp bảy, tám trận.
Ở Côn Lôn giới, số lượng tông môn và gia tộc nhiều vô số kể, có những tông môn nhỏ chỉ có trên dưới mười đệ tử.
Những đại tông môn có số lượng đệ tử vượt quá ngàn vạn, thống trị hơn mời quận quốc trong giới võ đạo, thực lực lớn mạnh không gì sánh bằng.
Cho nên, tông môn và gia tộc bị chia làm ba đạo chín cấp.
Giống như Xích Vân Tông của Đan Hương Lăng, Thiên Hạc Tông của Nhiếp Hành, đều thuộc tông môn cấp bảy.
Vân Vũ quận quốc, tổng cộng có một tông môn cấp sáu, năm tông môn cấp bảy, mười bảy tông môn cấp tám, số lượng của tông môn cấp chín không thể đếm xuể.
Những tông môn này, toàn bộ đều chịu sự quản lý của thế lực quan phủ.
Nếu không chịu quản lý, đều là những tông môn tà đạo, đều sẽ gặp phải sự đuổi đánh và tiêu diệt của các thế lực quan phủ.
Cửu quận chúa nói:
- Tu vi của Nhiếp Hành quả thực rất mạnh, nhưng cường giả trong Vũ Đấu cung này rất nhiều, ta đoán hắn chỉ có thể thắng liên tiếp sáu trận.
Đan Hương Lăng nói:
- Nếu đã như vậy, vậy chúng ta đặt cược đi!
- Tốt!
Cửu quận chúa và Đan Hương Lăng cùng đi đến khán đài cao nhất của Hoàng cấp Vũ Đấu cung, tham gia đánh cược.
- Ta đặt một ngàn lượng bạc, cược Nhiếp Hành thắng liên tiếp sáu trận.
Cửu quận chúa lấy ra một viên Linh Tinh, đặt trên bàn cược có một ô vuông viết số “Sáu.
- Ta đặt năm trăm lượng bạc, Nhiếp Hành thắng liên tiếp tám trận.
Đan Hương Lăng lấy ra một túi bạc, đặt trên bàn cược có một ô vuông viết số “Tám.
- Nếu đã như vậy, thì ta đặt con số ở giữa vậy!
Trương Nhược Trần cũng có vài phần hứng thú, lấy ra một viên Linh Tinh, để trên bàn đặt cược có một ô vuông viết số “Bảy.
Rất nhiều người tham gia đặt cược, nếu như mỗi một lần đều đặt trúng, cũng có thể thu hoạch số lượng lớn tài phú.
Thực lực của Nhiếp Hành quả thực rất mạnh, thậm chí có người cược hắn thắng liên tiếp mười trận, trở thành võ giả Hoàng bảng, mặc dù xác suất rất thấp, nhưng nếu Nhiếp Hành thành công, như vậy người đã đặt cược hắn sẽ thắng được rất nhiều tiền.
Võ giả thứ nhất bước lên chiến đài khiêu chiến với Nhiếp Hành, nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, tu vi đạt đến Hoàng Cực cảnh đại cực.
- Rầm!
Nhiếp Hành đứng ở trung tâm của hoàng cấp chiến đài, chỉ trong vòng một chiêu, đã đánh tên võ giả Hoàng Cực cảnh đại cực bay ra, rơi xuống hoàng cấp chiến đài.
Trận thứ nhất thắng!
Trận thứ hai thắng!
...
Trận thứ năm thắng!