- Cho nên ngươi giết chết Trấn Quân Hầu, dùng cái này chứng minh Vân Đài Tông Phủ thanh bạch?
Trương Nhược Trần nói.
- Chẳng lẽ còn không đủ?
Hàn Tương nói.
Trương Nhược Trần nói:
- Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. Ngươi cần gì phải tận lực đi giải thích? Dùng hệ thống tình báo của Vũ Thị Tiền Trang, nếu việc này thật không quan hệ tới Vân Đài Tông Phủ, tự nhiên sẽ không kéo các ngươi vào.
Hàn Tương lắc đầu nói:
- Vạn nhất trong Vũ Thị Tiền Trang có người muốn hãm hại Vân Đài Tông Phủ chúng ta thì làm sao bây giờ? Cho nên biện pháp tốt nhất là, ta và ngươi cùng về Thiên Ma Vũ Thành, ngươi dẫn ta đi gặp cao tầng của Vũ Thị Học Cung, ta ở trước mặt giải thích.
Trương Nhược Trần nói:
- Ngươi không sợ Vân Đài Tông Phủ thật liên lụy ở bên trong? Nếu Vân Đài Tông Phủ thật hợp tác với Hắc Thị, chắc chắn sẽ không nói cho ngươi biết.
Hàn Tương cực kỳ kiên định nói:
- Vân Đài Tông Phủ vốn đã là bá chủ của Thiên Ma Lĩnh, căn bản không cần bí quá hoá liều đi hợp tác với Hắc Thị. Trần Nhược, chúng ta giao dịch đi? Ta hộ tống ngươi phản hồi Thiên Ma Vũ Thành. Trở lại Thiên Ma Vũ Thành, ngươi dẫn ta đi gặp cao tầng Vũ Thị Học Cung.
Trương Nhược Trần cười lắc đầu nói:
- Ngươi không đi theo ta, ta ngược lại sẽ càng thêm an toàn.
Hàn Tương tức giận nói:
- Dù nói thế nào, ta cũng là cường giả trên Địa Bảng, chẳng lẽ còn sẽ kéo chân sau của ngươi? Huống hồ ta đã sử dụng Truyền Tin Phù, truyền tin tức lại Vân Đài Tông Phủ, tin tưởng rất nhanh sẽ có cao thủ tới tiếp ứng chúng ta.
- Trên người của ngươi có Truyền Tin Phù?
Ánh mắt của Trương Nhược Trần trầm xuống, sinh ra một dự cảm bất tường.
Hàn Tương không có chứng kiến ánh mắt của Trương Nhược Trần, có chút đắc ý nói:
- Tuy Truyền Tin Phù đắt đỏ, thế nhưng dùng thân phận của ta, trên người tự nhiên mang theo một tấm. Ở thời khắc mấu chốt, có thể truyền tin tức lại tông môn, cầu xin giúp đỡ.
Truyền Tin Phù, dùng minh văn Quang hệ chế tác thành, đại đa số Truyền Tin Phù chỉ có một lần tác dụng, có thể dùng tốc độ nhanh nhất truyền tống tin tức ra ngoài.
Đương nhiên, Truyền Tin Phù rất khó luyện chế, cho nên giá cả đắt đỏ, mỗi một tấm đều giá trị liên thành, coi như là võ giả Thiên Cực cảnh cũng dùng không nổi.
Trương Nhược Trần cũng không phải sợ hãi thán phục trên người Hàn Tương có Truyền Tin Phù, mà là cực kỳ tức giận nói:
- Ngươi truyền tin tức lại Vân Đài Tông Phủ, có đánh dấu phương vị của chúng ta hay không?
Hàn Tương cười nói:
- Trên đường đi ta đều để lại ấn ký chỉ Vân Đài Tông Phủ mới biết, chỉ cần bọn hắn trông thấy ấn ký, rất nhanh sẽ đuổi theo.
Trương Nhược Trần cảm giác nguy cơ mãnh liệt nói:
- Trong cao tầng Vân Đài Tông Phủ, có thành viên Vương tộc của Tứ Phương Quận Quốc không?
- Ngược lại là có mấy vị...
Sắc mặt Hàn Tương đại biến:
- Ngươi lo lắng bọn hắn sẽ rời Vân Đài Tông Phủ, chạy đến chặn giết chúng ta?
- Không phải lo lắng, mà là bọn hắn khẳng định đã ở trên đường chạy đến.
Trương Nhược Trần thở dài.
Liên quan đến Tứ Phương Quận Quốc tồn vong, bọn hắn sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Bọn hắn nhất định sẽ không tiếc giá lớn, giết Trương Nhược Trần và Hàn Tương ở trên đường trở về Thiên Ma Vũ Thành.
Càng đáng hận là, Hàn Tương còn để lại ấn ký ở trên đường, đây không phải tìm đường chết sao?
- Phải nhanh ly khai, bằng không nhất định sẽ bị đuổi kịp.
Sắc mặt của Trương Nhược Trần ngưng trọng, vừa mới bước ra một bước, đột nhiên lỗ tai giật giật, cảm giác được khí tức nguy hiểm đang nhanh chóng tới gần.
Sau một lát, tuyết nguyên vang lên tiếng gió gào thét, một thanh âm khàn khàn từ trong gió truyền đến.
- Chỉ tiếc các ngươi tỉnh ngộ quá trễ. Hiện tại mới muốn đi, đã muộn!
Linh khí vốn rời rạc hội tụ, hình thành hai phong nhận, mang theo lực lượng cường đại chém về phía Trương Nhược Trần và Hàn Tương.
Đứng ở trong đống tuyết, Trương Nhược Trần chỉ cảm thấy khí lãng sắc bén từ phía trước vọt tới, tuyết đọng nhấc lên, trong tầm mắt hoàn toàn là một mảnh trắng xoá.
Bá bá!
Sức gió nhỏ vụn vạch phá chân khí tráo của Trương Nhược Trần, xé rách quần áo của hắn ra từng lỗ hổng.
Trương Nhược Trần như lâm đại địch, hai tay nắm chặt Trầm Uyên Cổ Kiếm, chân khí trong cơ thể hoàn toàn điều động, oanh... dưới chân xuất hiện một huyết trận đường kính 9 mét, rất nhanh xoay tròn.
Xôn xao...
Trầm Uyên Cổ Kiếm như hóa thành minh nguyệt, chém về phía phong nhận.
Bành… Trương Nhược Trần bay ngược ra sau.
Đó là một cỗ lực lượng nghiền áp, dù Trương Nhược Trần toàn lực, cũng khó có thể ngăn cản.
Bị sức gió hất bay, Trương Nhược Trần lập tức rót chân khí vào Băng Hỏa Kỳ Lân Giáp.
Minh văn trong khải giáp bị kích hoạt, ẩn ẩn vang lên tiếng Kỳ Lân gầm nhẹ, một hư ảnh Băng Hỏa Kỳ Lân hiện ra, chăm chú bao phủ Trương Nhược Trần.
Bành!
Phong nhận trảm ở trên người Trương Nhược Trần, lần nữa đánh bay hắn ra xa vài chục trượng, thân thể trực tiếp vùi vào tầng tuyết cuối cùng.
Một phương hướng khác, Hàn Tương cũng bị phong nhận chấn bay, phun ra một ngụm máu tươi, rơi ở trên mặt đất, tạo ra một cái hố to đường kính hơn 10 mét.
Oanh!
Dùng hố to làm trung tâm, tuyết đọng ở phương viên hơn mười trượng bị chấn bay lên, hình thành khí lãng hình cung, ba ba… đánh ở trên cây cối xung quanh, đóng băng một loạt cây cối.