Dù Trấn Quân Hầu đã bị trọng thương, nhưng vẫn bộc phát ra tốc độ mỗi giây 240 mét, lập tức bỏ Trương Nhược Trần ở sau lưng, phóng về phía cửa thành.
Ưu thế lớn nhất của võ giả Thiên Cực cảnh là tốc độ của bọn hắn.
Nếu như không phải bị Trương Nhược Trần thi triển ra Không Gian Liệt Phùng dọa sợ, Trấn Quân Hầu hoàn toàn có lực đánh một trận, căn bản không đến mức giống như bây giờ, chạy chật vật như thế.
Một cường giả Thiên Cực cảnh, lại bị một võ giả trẻ tuổi đuổi đến chạy trối chết, thật sự là quá mất mặt!
- Đợi bản hầu trốn về quân doanh, nhất định phải điều khiển đại quân bầm thây vạn đoạn hắn.
Trong nội tâm Trấn Quân Hầu còn ôm hi vọng, chỉ cần trốn về quân doanh, quyền chủ động sẽ ở trong tay hắn.
Hàn Tương đứng ở trên tường thành, hai tay ôm cổ kiếm, thân thể đứng nghiêm, nhìn Trấn Quân Hầu như chó nhà có tang, lạnh buốt nói:
- Trấn Quân Hầu, ngươi còn trốn chỗ nào?
Trấn Quân Hầu bỗng nhiên dừng bước, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hàn Tương, thầm mắng một tiếng không xong:
- Ngươi lại là người phương nào?
- Ta là ai, ngươi không cần quản! Nhưng ngươi cấu kết Độc Chu Thương Hội, đến cùng làm bao nhiêu giao dịch âm u, chỉ có chính ngươi rõ ràng nhất. Hôm nay ta muốn chém đầu lâu của ngươi, mang về Vân Đài Tông Phủ.
Hàn Tương nói.
- Ngươi là người Vân Đài Tông Phủ?
Tim Trấn Quân Hầu chìm vào đáy cốc, sao ngay cả Vân Đài Tông Phủ cũng nhúng tay vào?
- Bất kể như thế nào, trước diệt trừ nàng rồi nói sau.
Trong mắt hắn lộ ra sát ý, hai chân đạp mạnh, giẫm nát mặt đất, bay lên cao vài chục trượng, một chưởng đánh về phía Hàn Tương.
Đối phương chỉ là một võ giả trẻ tuổi, thực lực có thể mạnh bao nhiêu?
Trấn Quân Hầu không tin vận khí của mình đen đủi như vậy, sẽ liên tiếp gặp hai cao thủ trẻ tuổi đỉnh tiêm.
Khóe miệng Hàn Tương hơi nhếch, một kiếm đâm ra, kích phát kiếm quang sáng lạn, tựa như vạn kiếm cùng xuất hiện.
Đồng tử của Trấn Quân Hầu phóng đại, nhìn kiếm quang bay tới, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, biết rõ mình xem thường đối phương.
Hắn lập tức thu hồi chưởng ấn, rút đại kiếm trên lưng ra chém tới.
Trấn Quân Hầu chỉ vội vàng ra chiêu, Hàn Tương lại súc thế một kích.
Hai kiếm chạm nhau, hỏa hoa tung tóe.
Cánh tay Hàn Tương run run, cổ kiếm hóa thành vô số ảo ảnh, xuất hiện ba mươi sáu đạo kiếm quang, phô thiên cái địa đâm về phía Trấn Quân Hầu.
Tạo nghệ kiếm pháp của Hàn Tương vốn cực cao, đạt tới kiếm tùy theo tâm đỉnh phong, Trấn Quân Hầu lại bị trọng thương, làm sao có thể là đối thủ của nàng?
Bành bành!
Tiếng kiếm va chạm như hạt mưa, không ngừng rơi vào trên người Trấn Quân Hầu.
- Phốc!
Trấn Quân Hầu phun ra một ngụm máu tươi, từ giữa không trung rơi xuống, chật vật ngã ở trên mặt đất.
Áo giáp của hắn bị kiếm đánh tan, trở nên rách tung toé.
Trương Nhược Trần đuổi theo, đứng ở sau lưng Trấn Quân Hầu, trong mắt lộ ra vài phần nghi hoặc liếc nhìn Hàn Tương.
Hàn Tương lỗi lạc đứng ở trên cao, vui vẻ nói:
- Bằng hữu, đầu của Trấn Quân Hầu thuộc về ta, ngươi không được tranh.
Trương Nhược Trần nói:
- Ai là bằng hữu của ngươi?
Hàn Tương cười nói:
- Nếu không có ta giúp ngươi phá hủy trận pháp hộ thành của Hắc Thị, ngươi có thể bình yên từ trong Chu Tước Lâu đi ra sao? Ta giúp ngươi nhiều như vậy, chẳng lẽ còn không thể làm bằng hữu sao.
- Nguyên lai là ngươi ra tay, khó trách hộ thành đại trận không thể mở ra.
Trương Nhược Trần lại nói:
- Được rồi! Tặng cho ngươi cũng được, nếu như ngươi giết không được hắn, ta sẽ ra tay.
- Đa tạ.
Hàn Tương chắp tay nói.
Trấn Quân Hầu đứng ở giữa hai người, sớm đã lửa giận ngập trời, hắn là Hầu gia tay nắm 30 vạn đại quân, càng là cường giả Thiên Cực cảnh, lại bị hai tiểu bối bức bách đến hoàn cảnh chật vật như thế.
Trấn Quân Hầu nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hai tiểu bối các ngươi quá ghê tởm! Các ngươi thực cho rằng một cường giả Thiên Cực cảnh, là các ngươi nói giết có thể giết được sao?
Hàn Tương nói:
- Nếu ngươi ở trạng thái toàn thịnh, ta muốn giết ngươi, có lẽ thật có độ khó nhất định. Nhưng dùng trạng thái của ngươi bây giờ, ta muốn giết ngươi, lại là chuyện dễ dàng.
- Thật cuồng vọng.
Trấn Quân Hầu trợn mắt nói:
- Ngươi đến cùng là người nào?
Trương Nhược Trần cười nói:
- Trấn Quân Hầu, ngươi ngay cả nàng cũng không nhận ra? Nàng là nữ nhi của tông chủ Vân Đài Tông Phủ, tính toán ra, nàng còn phải gọi ngươi một tiếng sư thúc.
Trấn Quân Hầu đã từng là đệ tử Vân Đài Tông Phủ.
Sắc mặt Trấn Quân Hầu đại biến, rốt cục tỉnh ngộ lại.
Hưu!
Hàn Tương từ trên tường thành nhảy xuống, trong cơ thể tuôn ra từng sợi chân khí màu đen, giống như nước mực, bao phủ phương viên trăm trượng.
Bành bành!
Trong không gian đen kịt, vang lên thanh âm chiến kiếm va chạm.
Trương Nhược Trần lui ra ngoài trăm trượng, nhìn khu vực mây mù phiên cổn kia, lầu bầu nói:
- Đây hẳn là Lĩnh Vực Hắc Ám!
Lĩnh Vực Hắc Ám, từ trình độ nà đó mà nói, kỳ thật cũng là một loại thiên địa dị tượng.