Người này ngược lại rất khôn khéo.
Hoa Bất Vi nhìn lão giả râu bạc trắng, lại nói:
- Lão giả kia kỳ thật là quân sư của Trấn Quân Hầu, tên Trung Vân Hải, cũng là một nhân vật cực kỳ lợi hại.
Trương Nhược Trần vỗ vai Hoa Bất Vi, cười nói:
- Ngươi cũng biết rất nhiều!
- Cái khác không dám nói, nhưng ở Đại Thạch Thành, có rất ít sự tình ta không biết.
Hoa Bất Vi hếch lồng ngực, dáng vẻ cực kỳ đắc ý.
Kỳ thật Trương Nhược Trần cũng hiểu, Trấn Quân Hầu là người khôn khéo, ở trước khi chưa xác định thân phận của Trương Nhược Trần, tự nhiên sẽ không dễ dàng hiện thân. Phái một quân sư đến trao đổi với Trương Nhược Trần, đã xem như khá coi trọng chuyện này.
Tám trăm vạn lượng bạc, đối với một võ giả Thiên Cực cảnh mà nói, cũng không phải số lượng nhỏ.
Huống hồ võ giả Thiên Cực cảnh vốn tiêu dùng cực lớn, rất nhiều địa phương đều cần bạc, mỗi đột phá một cảnh giới đều cần rất nhiều tài nguyên tu luyện.
Vi trưởng lão thấy Trương Nhược Trần và Hoa Bất Vi ở một bên thấp giọng mật đàm, sợ sinh ý này không thành, vì vậy vội vàng hỏi:
- Trần công tử, ngươi còn có cái gì nghi kị sao?
Trương Nhược Trần cười nói:
- Cũng không có nghi kị gì, giá cả cũng không có vấn đề, mấu chốt là ta muốn cùng chủ nhân chính thức trao đổi mà thôi.
Trong mắt lão giả râu bạc trắng hiện lên một tia tinh mang, cười nói:
- Trần công tử quả nhiên là người biết chuyện, kỳ thật chủ nhân thành trì kia đúng là không phải lão phu, mà là một người khác hoàn toàn. Nhưng xin Trần công tử yên tâm, chuyện này lão phu có thể quyết định.
- Vậy sao?
Trương Nhược Trần ngồi xuống, trầm tư một lát nói:
- Ta muốn mua không chỉ một tòa thành đơn giản như vậy, nói không chừng sẽ là hai tòa, cũng có thể là ba tòa, các hạ thật có thể quyết định sao?
- Không chỉ một tòa?
Lão giả râu bạc trắng nao nao.
Đừng nói lão giả râu bạc trắng, ngay cả Vi trưởng lão và Chu Tước Lâu chủ cũng kinh hãi, mua một tòa thành đã là đại thủ bút, hắn muốn mua lại không chỉ một tòa.
Người này đến cùng có thân phận gì?
Lão giả râu bạc trắng nói:
- Kỳ thật, ngươi muốn gặp chủ nhân nhà ta cũng không phải không thể được, mấu chốt ở chỗ chủ nhân nhà ta lo lắng thân phận của ngươi. Nếu Trần công tử có thể cho thấy thân phận, chủ nhân nhà ta tự nhiên sẽ tự mình ra mặt trao đổi.
Xem ra Trấn Quân Hầu cũng lo lắng bị Vũ Thị Tiền Trang biết được, cho nên làm việc cực kỳ cẩn thận, không muốn bị Vũ Thị Tiền Trang bắt được chứng cớ.
- Đã như vầy, vì biểu hiện thành ý, ta trước cho thấy thân phận.
Trương Nhược Trần nói:
- Bổn công tử không phải người của Thiên Ma Lĩnh ba mươi sáu quận quốc, mà đến từ quận quốc thượng đẳng Thiên Thủy Quận Quốc, chính là môn sinh Tả tướng Liễu Tín.
Tả tướng, một trong thập đại quyền thần của Thiên Thủy Quận Quốc, khống chế thế lực vô cùng khổng lồ, là đại nhân vật gần với Thiên Thủy Quận Vương, có được năng lượng hô phong hoán vũ.
Tứ Phương Quận Quốc chỉ là một quận quốc trung đẳng, coi như là toàn bộ thế lực Vương tộc cộng lại, cùng kém xa Tả tướng.
Sở dĩ Trương Nhược Trần giả mạo môn sinh Tả tướng, là bởi vì danh hào của Tả tướng trấn được mọi người ở đây. Hơn nữa ở trên Luận Kiếm Đại Hội, hắn và môn sinh Tả tướng Liễu Tín từng giao thủ, biết rõ có một người như thế.
Kỳ thật Vi trưởng lão và lão giả râu bạc trắng sớm đã hoài nghi Trương Nhược Trần không phải người của Thiên Ma Lĩnh ba mươi sáu quận quốc, hiện tại Trương Nhược Trần nói ra lời này, bọn hắn chẳng suy nghĩ gì nữa, nhưng vẫn cực kỳ khiếp sợ.
Chẳng lẻ Tả tướng muốn mở rộng thế lực đến Thiên Ma Lĩnh ba mươi sáu quận quốc, bằng không vì sao mua sắm nhiều thành trì như vậy?
Lão giả râu bạc trắng hết sức cẩn thận nói:
- Lão phu kính uy danh của Tả tướng đại nhân đã lâu, nhưng chuyện này dù sao không phải chuyện đùa, công tử còn có gì chứng minh ngươi là môn sinh Tả tướng không?
Trương Nhược Trần lạnh lùng cười cười, một cỗ khí tức võ đạo cường hoành từ trong cơ thể bạo phát ra, chân khí bá đạo tràn ngập nhã các, giống như vòi rồng khởi động.
- Tả tướng phủ, ngươi cũng dám hoài nghi, thật to gan. Đừng nói ngươi, coi như là Quận Vương của Tứ Phương Quận Quốc đắc tội Tả tướng đại nhân, cũng sẽ chịu không nổi.
Trương Nhược Trần nghiêm nghị nói.
Vi trưởng lão nói:
- Trần công tử... Không... Không... Liễu công tử, chuyện này quan hệ quá lớn, Vân quân sư chỉ là cẩn thận, cũng là vì lợi ích cộng đồng của mọi người, ngươi ngàn vạn lần không nên để ở trong lòng.
Vi trưởng lão nhìn lão giả râu bạc trắng nháy mắt.
Lão giả râu bạc trắng lập tức cúi đầu nói:
- Liễu công tử, lão phu cũng không phải không tin thân phận của công tử, chỉ là chúng ta giao dịch không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhất định phải bảo đảm không sơ hở tý nào. Coi như là Tả tướng đại nhân, có lẽ cũng không hy vọng tin tức để lộ ra ngoài a?
Vì dẹp loạn lửa giận của Trương Nhược Trần, Chu Tước Lâu chủ lập tức gọi Vân Chi cô nương lên, ngồi ở bên cạnh Trương Nhược Trần, cẩn thận từng li từng tí hầu hạ, sợ chọc giận môn sinh Tả tướng.
Vân Chi cô nương kia đúng là sắc nước hương trời, ở dưới nàng hầu hạ, “lửa giận của Trương Nhược Trần dần dần bình thường lại:
- Được rồi! Làm chính sự quan trọng hơn, chuyện này bổn công tử không truy cứu nữa. Muốn ta lấy ra lệnh bài của Tả tướng phủ, đương nhiên có thể, nhưng các ngươi còn không có tư cách kia, bảo Trấn Quân Hầu Hoắc Vân Đô tự mình đến gặp ta, chỉ hắn mới có tư cách nói chuyện. Đừng cho rằng ta không biết, chủ nhân chính thức của tòa thành kia là hắn.