Vạn Cổ Thần Đế

Chương 442: Chu tước lâu (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ở Lĩnh Tây cửu quận, bảy thành thanh lâu trở lên đều là do một tổ chức mở, cái kia chính là Chu Tước Lâu.

Chu Tước Lâu, tuy làm sinh ý da thịt, nhìn như lên không được mặt bàn, nhưng trong những kỹ nữ kia, lại cất dấu rất nhiều cao thủ võ đạo. Tổ chức của các nàng khổng lồ, cao thủ nhiều như mây, thậm chí có cơ cấu bồi dưỡng nhân tài độc lập.

Hơn nữa các nàng cũng không thiếu tiền, vương tôn công tử, cường giả võ đạo nguyện ý dùng tiền ở trên người các nàng nhiều không kể xiết. Đã có tiền, thì có thể mua sắm rất nhiều tài nguyên tu luyện.

Trình độ giàu có của Chu Tước Lâu, thậm chí vượt qua một ít tông môn Ngũ lưu.

Có thể dừng chân ở trong Hắc Thị, còn có thể làm ăn khắp Lĩnh Tây cửu quận, thì đã chứng minh thực lực của các nàng cường đại.

Ở dưới sự dẫn dắt của Vi trưởng lão, Trương Nhược Trần đi vào Chu Tước Lâu.

Chu Tước Lâu ở Đại Thạch Thành chỉ là một phân lâu, lại tu kiến cực kỳ hoa lệ, chiếm diện tích rộng lớn, vàng son lộng lẫy, quả thực giống như một Vương Cung.

Vi trưởng lão ở Đại Thạch Thành là nhân vật nổi tiếng, đi vào Chu Tước Lâu tự nhiên được nghênh đón cực kỳ long trọng, vừa đi vào, lập tức có một đám oanh oanh yến yến xông tới.

Đương nhiên, Trương Nhược Trần đi ở trước Vi trưởng lão, hiển nhiên cũng là một vị khách quý, cho nên cũng bị một đám nữ tử thanh lâu vây quanh.

Ánh mắt những võ giả trong Chu Tước Lâu kia, toàn bộ đều nhìn về phía Trương Nhược Trần.

- Đó là ai? Sao ngay cả lâu chủ của Chu Tước Lâu cũng đi ra nghênh đón?

- Vi trưởng lão của Độc Chu Thương Hội rõ ràng đi theo ở phía sau hắn, thiếu niên này tuyệt đối có lai lịch lớn!

- Nghe nói Vân Chi cô nương cũng đã bị bao xuống, đoán chừng là thủ bút của hắn.

- Muốn bao Vân Chi cô nương một đêm, ít nhất cũng phải năm vạn lượng bạc.

...

Mọi người nghị luận nhao nhao.

Chung quanh đi theo một đám nữ tử thanh lâu khêu gợi, nhưng Trương Nhược Trần từ đầu đến cuối đều lộ ra phong khinh vân đạm, cử chỉ thong dong, căn bản không có liếc mắt nhìn nhiều.

- Trần công tử, Vi trưởng lão, vị khách quý kia đã tới nửa ngày, đang ở trong nhã các chờ các ngươi, mời!

Chu Tước Lâu chủ cười dịu dàng nói.

Chu Tước Lâu chủ là một nữ tử bề ngoài chừng ba mươi tuổi, thùy mị vẫn còn, dáng người tuyệt hảo, da thịt trắng nõn, đường cong trên người có lồi có lõm, tản mát ra mùi thơm mê người.

Trương Nhược Trần chỉ nhìn thoáng qua nàng, liền biết tu vi võ đạo của nàng đã đạt tới Địa Cực cảnh đại viên mãn, còn cường đại hơn Vi trưởng lão vài phần.

Có thể ở trong Hắc Thị, trở thành một vị bá chủ, quả nhiên không phải nhân vật đơn giản.

Tựa hồ Chu Tước Lâu chủ rất hứng thú với Trương Nhược Trần, cố ý tới gần, gò ngực căng tròn thỉnh thoảng đụng vào cánh tay hắn, đôi mắt kiều mỵ hiện đầy xuân sắc, không kiêng nể gì cả khiêu khích Trương Nhược Trần.

Không thể không nói, Chu Tước Lâu chủ đích thật là một vưu vật, nếu là nam tử khác, ở dưới sự trêu đùa như vậy, đoán chừng sớm đã chịu không nổi.

Chỉ tiếc Trương Nhược Trần gặp qua quá nhiều mỹ nữ, ví dụ như Đoan Mộc Tinh Linh, Hoàng Yên Trần, Trần Hi Nhi, Hàn Tương… đều là mỹ nhân khí chất và dung nhan tuyệt hảo, Chu Tước Lâu chủ so với các nàng còn kém một mảng lớn, làm sao có thể hấp dẫn được Trương Nhược Trần?

Chu Tước Lâu chủ thấy Trương Nhược Trần hoàn toàn bất vi sở động, không khỏi có chút nhụt chí, u oán nói:

- Tuế nguyệt không buông tha người, xem ra ta thật già rồi, bằng không Trần công tử sẽ không thờ ơ như vậy.

Hoa Bất Vi nhìn bộ ngực ngạo nghễ của Chu Tước Lâu chủ, khóe miệng muốn chảy ra nước miếng nói:

- Lâu chủ phong hoa tuyệt đại, tướng mạo đẹp như thiên tiên, ai dám nói lâu chủ già, Hoa Bất Vi ta là cái thứ nhất dốc sức liều mạng với hắn.

Trương Nhược Trần lắc đầu, đi vào nhã các.

Một lão giả râu bạc trắng mặc huyền bào tơ vàng, sớm đã chờ ở bên trong, trước người để một bình trà, đang tinh tế phẩm trà.

Nhìn thấy Trương Nhược Trần đi tới, lão giả lập tức đứng lên, cười nói:

- Trần công tử, ngươi cuối cùng đã đến, lão hủ chờ ngươi rất lâu! Mời!

Trương Nhược Trần nhìn lão giả râu bạc trắng, lại nhìn Vi trưởng lão đứng ở bên cạnh hỏi:

- Vị này chính là chủ nhân của thành trì?

- Đúng vậy!

Vi trưởng lão nói.

Trương Nhược Trần đã từ trong miệng Hoa Bất Vi biết được, chủ nhân thành trì kia là Trấn Quân Hầu, cường giả Thiên Cực cảnh.

Nhưng lão giả trước mắt này tuyệt đối không thể nào là Trấn Quân Hầu. Bởi vì tu vi võ đạo của hắn tuyệt đối không đạt tới Thiên Cực cảnh.

Trương Nhược Trần kéo Hoa Bất Vi đến một bên, thanh âm ngưng tụ thành tuyến, trực tiếp đưa vào trong tai Hoa Bất Vi, thấp giọng nói:

- Ngươi xác định chủ nhân tòa thành kia là Trấn Quân Hầu?

Thanh âm của Hoa Bất Vi cũng ngưng tụ thành tuyến nói:

- Đương nhiên xác định, ở trong Hắc Thị, rất nhiều người đều biết chuyện này. Hơn nữa ta ở trong Độc Chu Thương Hội cũng có mấy bằng hữu, bọn hắn đều tận mắt nhìn thấy Trấn Quân Hầu xuất hiện ở Độc Chu Thương Hội.

Trương Nhược Trần nói:

- Ngươi đã biết Trấn Quân Hầu và Độc Chu Thương Hội có hợp tác, vì sao không bẩm báo Vũ Thị Tiền Trang?

Vẻ mặt Hoa Bất Vi cầu xin nói:

- Trấn Quân Hầu là cường giả Thiên Cực cảnh, ở Đại Thạch Thành có thể nói một tay che trời. Không có chứng cứ xác thực, ta bẩm báo lên, trước không nói có thể được cao tầng coi trọng hay không, vạn nhất để lộ tiếng gió, Trấn Quân Hầu biết là ta mật báo, hắn tùy tiện duỗi một ngón tay, cũng có thể làm ta chết mấy trăm lần. Loại đại sự này, ngươi cảm thấy ta dám tùy tiện nói lung tung sao?

- Trần công tử, có lẽ ngươi còn rõ ràng hơn ta, trong Vũ Thị Tiền Trang cũng không phải bền chắc như thép, cũng có rất nhiều nằm vùng của thế lực khác.

Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu, cảm thấy Hoa Bất Vi lo lắng rất có đạo lý.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (5)