Sau khi trận pháp ẩn nặc biến mất, lộ ra một ám các.
Trương Nhược Trần tranh thủ mở ám các ra, phát hiện bên trong có một quyển sổ sách.
Lấy sổ sách, tiện tay mở ra, Trương Nhược Trần lập tức mỉm cười:
- Rõ ràng ngay cả Tứ Phương Quận Vương cũng cấu kết với Độc Chu Thương Hội, thật có ý tứ. Đã có cuốn sổ này, ngày tốt lành của Tứ Phương Quận Quốc và Độc Chu Thương Hội cũng nên chấm dứt rồi!
- Ngươi đang nói cái gì? Tứ Phương Quận Vương và Độc Chu Thương Hội cấu kết? Làm sao có thể? Tứ Phương Quận Vương là đệ tử Vân Đài Tông Phủ chúng ta, tính lên còn là sư thúc của ta, làm sao có thể cấu kết với Hắc Thị?
Hàn Tương lạnh giọng nói.
- Ngươi không tin cũng hết cách rồi, cái này là sự thật! Vân Đài Tông Phủ các ngươi cho rằng đã khống chế Tứ Phương Quận Quốc, chiếm đoạt tài nguyên của Tứ Phương Quận Quốc, lại không biết Độc Chu Thương Hội đang âm thầm lấy đi chỗ tốt lớn hơn nữa.
Trương Nhược Trần thu sổ sách lại.
Trong ám các, ngoại trừ sổ sách, còn để một cái hộp.
Trương Nhược Trần mở hộp ra, bên trong quả nhiên để một bức tranh.
Bởi vì Hàn Tương ở đây, Trương Nhược Trần không có mở bức tranh, ngăn chặn nội tâm cuồng hỉ, lập tức đóng hộp lại.
Hàn Tương chứng kiến bức họa trong hộp, trong lòng có chút kinh ngạc nói:
- Lại có một bức họa!
Phải biết một bức họa được che giấu kỹ như thế, thì ở trong mắt Mục Thanh, giá trị bức họa kia khẳng định vượt xa Thánh Quang Đan.
Trương Nhược Trần nhìn Hàn Tương nói:
- Như thế nào? Muốn cướp đoạt? Dùng thực lực của ngươi, muốn từ trong tay ta cướp đi đồ vật, chỉ sợ không phải một chuyện dễ dàng.
- Một bức họa mà thôi, ta lấy làm gì? Trừ khi đó là Bán Thánh Thánh Ý Đồ... Sẽ không thật là Bán Thánh Thánh Ý Đồ chứ?
Đôi mắt Hàn Tương trừng lớn.
- Không thể trả lời.
Trương Nhược Trần nói.
- Dừng đi! Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng? Ngay cả Vân Đài Tông Phủ chúng ta cũng chỉ có một bức Bán Thánh Thánh Ý Đồ, Mục Thanh làm sao có thể đạt được Bán Thánh Thánh Ý Đồ chứ?
Hàn Tương khinh thường nhìn Trương Nhược Trần, mang theo Thánh Quang Đan, lập tức thi triển thân pháp, bá… xông ra cửa đá, rời khỏi mật thất.
Đạt được bức tranh, Trương Nhược Trần cũng không dừng lại, nhanh chóng ly khai mật thất, để tránh bị Hàn Tương cho vào hố!
Dù sao hắn và Hàn Tương không quen, hơn nữa trong Độc Chu Thương Hội có nằm vùng của Vân Đài Tông Phủ, có thể dễ dàng dẫn tà nhân của Độc Chu Thương Hội tới, vây hắn ở trong mật thất. Đến lúc đó hắn muốn rời khỏi, không tránh khỏi phải phát sinh một trận ác chiến.
Thẳng đến đi ra phủ đệ của Mục Thanh, Trương Nhược Trần mới thở dài một hơi.
Hoa Bất Vi đang tìm kiếm tung tích của Trương Nhược Trần khắp nơi, đột nhiên quay người, Trương Nhược Trần xuất hiện ở phía sau hắn, dọa hắn khẽ run rẩy, vội vàng lui về phía sau hai bước.
Hoa Bất Vi vỗ ngực nói:
- Làm ta sợ muốn ngất luôn. Trần công tử, vừa rồi ngươi đi đâu vậy? Độc Chu Thương Hội khắp nơi đều là cơ quan và trận pháp, ngươi ngàn vạn lần không thể xông loạn. Một khi xông vào cấm địa, sẽ cực kỳ phiền toái.
Trương Nhược Trần cười nói:
- Vi trưởng lão trở lại chưa?
- Còn chưa...
Hoa Bất Vi nói.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Vi trưởng lão bước nhanh đến, trên mặt treo nụ cười vui mừng, rất xa nói:
- Trần công tử, để ngươi đợi lâu!
Trương Nhược Trần nói:
- Có kết quả rồi?
Vi trưởng lão nhẹ gật đầu, thấp giọng nói:
- Sau khi vị đại nhân vật kia biết được chuyện này, cực kỳ để bụng, đã chạy đến Hắc Thị. Nhưng bởi vì thân phận của hắn đặc thù, không thể đơn giản tiến vào Độc Chu Thương Hội, cho nên hẹn ngươi đi Chu Tước Lâu trao đổi. Xa giá đã chuẩn bị tốt, bây giờ chúng ta có thể đi Chu Tước Lâu.
Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu, đi theo Vi trưởng lão ra ngoài.
Kỳ thật đã có quyển sổ sách kia, có gặp Trấn Quân Hầu hay không đã không trọng yếu, dù sao chứng cớ đã đầy đủ.
Nhưng Trấn Quân Hầu vì lợi ích bản thân, cấu kết với Hắc Thị, khởi xướng một lần lại một lần chiến tranh, không biết có bao nhiêu con dân của Vân Vũ Quận Quốc tử trận, cũng không biết có bao nhiêu con dân của Vân Vũ Quận Quốc biến thành nô lệ, gặp đãi ngộ còn thua súc vật.
Nếu như đã đến, sao có thể không đòi lại chút tiền lãi?
Nếu có thể mượn cơ hội này giết Trấn Quân Hầu, tự nhiên là không còn gì tốt hơn.
Xa xa, Hàn Tương mặc trang phục màu đen, đứng ở đằng sau một giả sơn, nhìn Trương Nhược Trần, Vi trưởng lão, Hoa Bất Vi rời đi, trong mắt lộ ra một tia dị sắc:
- Người này rõ ràng có thể được Vi Tiền Thuật tiếp đãi, lai lịch khẳng định không tầm thường. Ta ngược lại muốn nhìn, hắn đến Hắc Thị rốt cuộc là vì mục đích gì?
Trương Nhược Trần rõ ràng có thể nhìn thấu vấn đề tu luyện của nàng, sao có thể là người bình thường?
Vô luận là bởi vì tò mò, hay bởi vì vấn đề tu luyện của mình, nàng đều phải theo sau, biết rõ ràng thân phận người này.
Hàn Tương sờ cái hộp đựng Thánh Quang Đan, ánh mắt trở nên trầm ngưng:
- Cao thủ như hắn, chắc có lẽ không ăn nói lung tung. Hắn đã biết rõ bệnh trạng của ta, nói không chừng hắn cũng biết nên làm sao trị liệu.
Chân khí như mực từ trong cơ thể tràn ra, bao trùm thân thể nàng, hóa thành một đoàn hào quang màu đen.
Bá!
Hào quang màu đen phân liệt thành sáu đạo khí lưu, bay đi ra ngoài.
Hàn Tương biến mất không thấy gì nữa, tựa như biến thành không khí.