Nghe Trương Nhược Trần nói, tim Hàn Tương đập nhanh thêm vài phần, hai tay giấu ở trong tay áo, mười ngón sớm đã nắm chặt:
- Chỉ là một vấn đề nhỏ mà thôi, chỉ cần đạt được Thánh Quang Đan, rất nhanh có thể khỏi hẳn.
- Vấn đề nhỏ?
Trương Nhược Trần cười nói:
- Ngươi mở ra là Thần Võ ấn ký Hắc Ám Hệ, lại không muốn để người biết rõ, vì che dấu mà đi tu luyện công pháp Chí Thánh Càn Khôn Công cấp cao nhất của Vân Đài Tông Phủ.
- Chí Thánh Càn Khôn Công là công pháp Quỷ cấp hạ phẩm, huyền diệu, cao thâm, thần thánh, bá đạo, rất dễ dàng che dấu khí tức hắc ám trong chân khí của ngươi.
- Thế nhưng tu luyện Chí Thánh Càn Khôn Công, lại vừa lúc tương khắc thể chất của ngươi. Thời điểm tu vi thấp, còn nhìn không ra ảnh hưởng. Nhưng theo tu vi võ đạo càng ngày càng cao, hai loại lực lượng xung đột sẽ càng ngày càng mãnh liệt.
- Đợi ngươi đột phá Thiên Cực cảnh, hai loại lực lượng tính chất bất đồng xung đột sẽ càng thêm rõ ràng, nhẹ thì xé nát tất cả kinh mạch, trở thành phế nhân. Nặng thì bạo thể mà vong, chết oan chết uổng.
- Thánh Quang Đan, đúng là có thể dùng để cân đối hai loại lực lượng hoàn toàn bất đồng trong cơ thể ngươi, nhưng tối đa chỉ có thể để ngươi chống đến Thiên Cực cảnh hậu kỳ. Nếu ngươi muốn đạt tới cảnh giới cao hơn, vẫn sẽ phải đối mặt với tử vong uy hiếp.
Trương Nhược Trần mỗi nói một câu, cơ hồ đều đâm vào chỗ hiểm, tựa hồ còn hiểu tình huống của nàng hơn nàng.
Hàn Tương nghe như sét đánh bên tai, cắn chặt môi, khiếp sợ nói:
- Ngươi làm sao biết?
- Ta cũng có địa phương không biết.
Trương Nhược Trần nói.
Hàn Tương nao nao, sau đó trong mắt lộ ra vài phần đắc ý nói:
- Ta còn tưởng ngươi không gì không biết, không chỗ nào không hiểu, nguyên lai ngươi cũng có sự tình không biết. Nói xem, còn có cái gì ngươi không biết?
Trương Nhược Trần nói:
- Thứ nhất, Mục Thanh là người phụ trách Độc Chu Thương Hội, tu vi đạt tới Thiên Cực cảnh, phủ đệ của hắn phòng thủ nghiêm mật, ngươi là làm sao biết dưới lòng đất có một mật thất?
- Thứ hai, ngươi là làm sao biết Mục Thanh có Thánh Quang Đan?
Hàn Tương nói:
- Vấn đề như vậy cũng có thể làm khó ngươi, ngươi không thấy rất buồn cười sao? Ở Thiên Ma Lĩnh ba mươi sáu quận quốc, ngoại trừ Vũ Thị Tiền Trang, thì thế lực của Vân Đài Tông Phủ chúng ta khổng lồ nhất, muốn ở bên người Mục Thanh an trí vài nội gián, chẳng phải một chuyện đơn giản sao?
Trương Nhược Trần bừng tỉnh đại ngộ, trước kia là ánh mắt của hắn quá cao, chỉ có Vũ Thị Tiền Trang, Bái Nguyệt Ma Giáo, Hắc Thị, mới có thể để cho hắn cảm thấy hứng thú.
Nhưng lại quên một chuyện, ở Thiên Ma Lĩnh ba mươi sáu quận quốc, Vân Đài Tông Phủ mới là địa đầu xà, vô luận là thế lực, hay thực lực, đều không thua Vũ Thị Tiền Trang, hơn nữa ở vài phương diện, thậm chí còn lợi hại hơn Vũ Thị Tiền Trang.
Ví dụ như mỗi một đời Quận Vương của Vân Vũ Quận Quốc, cơ hồ đều là đệ tử của Vân Đài Tông Phủ. Ở Lĩnh Tây cửu quận, cơ hồ đều là tình huống như vậy.
Cái này là lực ảnh hưởng cường đại của Vân Đài Tông Phủ!
Trương Nhược Trần nói:
- Xem ra nội gián của Vân Đài Tông Phủ, ở Độc Chu Thương Hội địa vị không thấp, thậm chí có khả năng là người thân cận nhất bên cạnh Mục Thanh.
- Cái này không thể nói cho ngươi biết rồi!
Ánh mắt Hàn Tương nheo lại, có chút khẩn trương hỏi:
- Ngươi nói ta dù dùng Thánh Quang Đan, tối đa cũng chỉ có thể chống đến Thiên Cực cảnh hậu kỳ. Đây là lời thật?
- Ta không cần phải lừa ngươi, nếu ngươi không tin, thì cứ đi nghiệm chứng kết quả.
Trương Nhược Trần thản nhiên nói.
- Ngươi...
Hàn Tương tức giận.
Cái gì gọi là đi nghiệm chứng kết quả?
Vạn nhất nàng đột phá Thiên Cực cảnh hậu kỳ, liền chết bất đắc kỳ tử, còn làm sao nghiệm chứng?
Sự tình liên quan đến tánh mạng, nàng làm sao dám qua loa?
Hàn Tương từ nhỏ liền có thiên phú tuyệt đỉnh, lại mở ra Thần Võ ấn ký Hắc Ám Hệ, tự nhiên đối với mình có yêu cầu cực cao. Mục tiêu của nàng, không chỉ là Thiên Cực cảnh đơn giản như vậy, nàng muốn trở thành Bán Thánh, thậm chí Thánh giả.
Trương Nhược Trần không hề để ý tới Hàn Tương, tìm cả mật thất một lần, lại căn bản không tìm được Bán Thánh Thánh Ý Đồ, trong nội tâm không khỏi nguội lạnh.
- Chẳng lẽ Mục Thanh mang theo Bán Thánh Thánh Ý Đồ ở trên người, cuối cùng bị Hồng Chu Cự Hạm hủy diệt?
Dù sao Bán Thánh Thánh Ý Đồ trân quý như thế, Mục Thanh mang nó ở trên người cũng không kỳ quái.
Nếu như vậy, một bảo vật đỉnh tiêm, chẳng phải hủy ở trong tay của mình?
Trương Nhược Trần cảm giác lòng nhỏ máu, phải biết một vị Bán Thánh, cả đời chỉ có thể lưu lại một bức Bán Thánh Thánh Ý Đồ, cơ hồ có thể nói là truyền thừa của Bán Thánh.
Hủy diệt một bức, còn có cơ hội đạt được bức thứ hai sao?
- Không được, phải tiếp tục tìm.
Trương Nhược Trần lặng lẽ kích hoạt Lĩnh Vực Không Gian, bắt đầu dò xét khắp nơi, thời điểm dò xét lần thứ ba, Trương Nhược Trần rốt cục phát hiện mánh khóe.
Dưới bàn rõ ràng có linh khí yếu ớt chấn động.
Đã có linh khí chấn động, thì nhất định có cổ quái.
Xoạt!
Trương Nhược Trần vận chuyển chân khí đến bàn tay, phất tay chém ra.
- Ha ha! Dưới bàn rõ ràng cất giấu một trận pháp ẩn nặc.
Trương Nhược Trần vỗ xuống một chưởng, trên mặt đất lập tức hiện ra một tầng ánh sáng màu trắng, muốn ngăn cản công kích của Trương Nhược Trần.
Hóa chưởng thành chỉ, chỉ kiếm đánh ra ngoài, điểm ở trên vầng sáng, ba… trận pháp lập tức nghiền nát.
Những minh văn trận pháp kia lập tức hóa thành quang điểm.