Hai người đánh ra chưởng ấn, mãnh liệt va chạm.
Chân khí bắt đầu khởi động, điện quang bắn ra bốn phía.
Oanh!
Mục Thanh chấn động, cảm giác được một cỗ lực lượng khổng lồ vọt tới, chấn chân khí toàn thân hắn hỗn loạn, thân thể không tự chủ được lui về phía sau.
Cùng lúc đó, tay phải Trương Nhược Trần phất lên, huy động chiến kiếm, sử dụng một chiêu Thiên Tâm Mãn Nguyệt chém xuống.
Kiếm quang tựa như trăng tròn sáng tỏ, từng đạo kiếm khí hội tụ, mang theo khí tức đáng sợ bổ về phía cổ Mục Thanh.
Một tay sử dụng chưởng, một tay sử dụng kiếm, đây là chiêu số nhất tâm nhị dụng.
Trương Nhược Trần giống như một phân thành hai, biến thành hai cao thủ tuyệt đỉnh, đồng thời công kích Mục Thanh.
- Ngươi có thể nhất tâm nhị dụng, ta cũng có thể nhất tâm nhị dụng.
Tu vi Mục Thanh đạt tới Thiên Cực cảnh, tinh thần lực tự nhiên trên cấp hai mươi, cũng có thể nhất tâm nhị dụng.
Ba!
Tay trái Mục Thanh đưa ra, rút một cây trường tiên, quất về phía hư không, giống như một đạo kim quang bay ra ngoài!
Trường tiên kia dùng 16 đường kinh mạch của một võ giả Thiên Cực cảnh luyện thành, đạt tới Chân Vũ Bảo Khí cấp bảy.
Kinh mạch võ giả, ở dưới chân khí không ngừng tẩm bổ, sẽ trở nên càng ngày càng mềm dai.
Đặc biệt là kinh mạch của võ giả Thiên Cực cảnh, càng cứng cỏi vô song, đao chém không đứt, hỏa thiêu không cháy, tuyệt đối là tài liệu luyện khí cực tốt.
Trường tiên của Mục Thanh, là một vị Luyện Khí Đại Sư, từ trong thi thể một vị võ giả Thiên Cực cảnh rút ra 16 kinh mạch nguyên vẹn, quấn quanh cùng một chỗ, khắc lục minh văn, lại trải qua rất nhiều rèn luyện, cuối cùng biến thành Chân Vũ Bảo Khí cấp bảy.
Trường tiên này chỉ mảnh như sợi tóc, dài ba trượng, ở trong tay võ giả Thiên Cực cảnh, còn sắc bén hơn cả đao kiếm.
Một khi bị trường tiên quất trúng, sẽ lập tức bị cắt đứt cổ.
Bá bá!
Tiên pháp của Mục Thanh rất cao minh, trường tiên nhìn mảnh như lông trâu, ở trong tay hắn lại biến hóa thất thường, làm cho Trương Nhược Trần không ngừng lui về phía sau.
Xôn xao...
Kim quang lóe lên, một cây tùng ở bên cạnh Trương Nhược Trần bị roi quất đứt, ầm ầm ngã xuống, trên lá cây rơi xuống vô số bông tuyết.
Góc áo của Trương Nhược Trần bị trường tiên lướt qua, quần áo lập tức vỡ nát.
Đã không thể cận thân công kích, vậy chỉ có thể đánh xa.
- Huyết khí ngưng binh!
Trong cơ thể Trương Nhược Trần tuôn ra huyết khí, hóa thành tia máu, xung quanh thân thể ngưng tụ ra chín thanh huyết kiếm.
Bởi vì đạt tới Địa Cực cảnh, hư ảnh huyết kiếm càng thêm ngưng thực.
Cửu kiếm quay chung quanh Trương Nhược Trần, nhanh chóng xoay tròn, tản mát ra từng đạo kiếm khí sắc bén.
Xoạt!
Ngón tay Trương Nhược Trần điểm về phía trước, cửu kiếm hợp nhất, hóa thành huyết quang bay về phía Mục Thanh.
Tốc độ của huyết kiếm nhanh như thiểm điện.
Tựu dùng tốc độ của Mục Thanh cũng không cách nào tránh né, sắc mặt của hắn biến đổi, lập tức điều động chân khí, rót vào một khối ngọc bội ở trên ngực.
Trận pháp phòng ngự trong ngọc bội bị kích hoạt, ngưng tụ ra quang thuẫn dài ba mét, dày nửa mét, lơ lửng ở trước mặt hắn.
Bành!
Huyết kiếm đụng vào quang thuẫn, đâm xuyên qua một nửa mới tiêu tán.
Quang thuẫn kia cũng hóa thành từng sợi linh khí, tiêu tán ở trong không khí.
Mục Thanh có chút kinh hồn chưa định, huyết khí của thiếu niên kia cũng quá cường đại, rõ ràng có thể ngưng tụ ra chín thanh huyết kiếm, may mắn có bảo vật hộ thân, bằng không vừa rồi đã chết ở trong tay Trương Nhược Trần.
Mua một bảo vật hộ thân cần tốn hao rất lớn, nhưng lại chỉ có thể sử dụng một lần.
Mục Thanh nhìn ngọc bội trên ngực đã mất đi ánh sáng, cảm giác cực kỳ đau lòng, đây là hắn tốn một phần ba tài sản, mới mua được bảo vật hộ thân.
- Lại đeo bảo vật hộ thân, thật đáng tiếc!
Trương Nhược Trần nhẹ nhàng lắc đầu, vừa rồi cơ hội tốt như vậy, lại để đối phương thoát được một mạng.
Mục Thanh biết mình đánh giá sai thực lực của thiếu niên kia, sợ lật thuyền trong mương, vì vậy lập tức quay người, lao về phía Hồng Chu Cự Hạm.
Chỉ cần vào Hồng Chu Cự Hạm, nhờ lực lượng của cự hạm, có thể nhẹ nhõm tiêu diệt thiếu niên kia.
Trương Nhược Trần tự nhiên sẽ không cho hắn cơ hội phản hồi Hồng Chu Cự Hạm, chân khí toàn thân tiến ra, hình thành thiên địa dị tượng trăm trượng liệu nguyên.
Xoẹt xoẹt!
Chân khí thiêu đốt, hóa thành biển lửa trăm trượng, bao phủ Mục Thanh ở trong ngọn lửa.
- Phá cho ta!
Mục Thanh đánh ra một chưởng, xé nát thiên địa dị tượng của Trương Nhược Trần, sau đó xông ra ngoài.
Vừa mới lao ra, trên đỉnh đầu, một thanh chiến kiếm cực lớn chém xuống, chuẩn xác không sai bổ về phía đầu lâu của hắn.
- Sao nhanh như vậy... Không đúng...
Mục Thanh phát hiện, thanh kiếm kia không có ở trong tay Trương Nhược Trần, mà huyền không chém xuống.
- Ngự Kiếm Thuật!
Sắc mặt Mục Thanh kinh biến, lập tức lướt ngang một bước, muốn tránh né qua.
Phốc!
Mục Thanh còn chưa tránh thoát, Trầm Uyên Cổ Kiếm đã chém vào vai trái của hắn, cắt xuống một miếng huyết nhục, ngay cả xương cốt cũng bị cắt đứt, chỉ thiếu chút nữa là có thể chặt đứt cánh tay trái của hắn.
Một cảm giác đau nhức kịch liệt từ trên vai trái truyền đến, nửa người hoàn toàn chết lặng, đó là một loại đau đớn sâu tận xương tủy.
Bành bành!
Trầm Uyên Cổ Kiếm ở giữa không trung, không ngừng biến hóa chiêu thức, thi triển ra hơn hai mươi chiêu kiếm pháp, vây Mục Thanh ở chính giữa, căn bản không có cơ hội trở về Hồng Chu Cự Hạm.
Mục Thanh không ngừng vung trường tiên, ngăn cản Trầm Uyên Cổ Kiếm.
Sắc mặt của hắn trở nên ngưng trọng, cực kỳ hối hận lúc trước xem thường thiếu niên này, sớm biết như vậy liền trực tiếp vận dụng Hồng Chu Cự Hạm, mình sẽ không chiến đấu gian nan như hiện tại.
- Bành Thuật, lập tức thúc dục trận pháp của Hồng Chu Cự Hạm, trợ giúp lão phu một tay.
Mục Thanh hét lớn, sóng âm lan ra, như đang hô hoán tà nhân trên Hồng Chu Cự Hạm.
Hồng Chu Cự Hạm lơ lửng ở trên hư không, một trận pháp công kích bắt đầu xoay tròn, hình thành một lốc xoáy, linh khí xung quanh bị hấp thu không còn.
Một cỗ khí tức nguy hiểm từ phía trên phủ xuống, làm cho Trương Nhược Trần cảm giác hít thở không thông.
Trương Nhược Trần làm ra quyết định, thi triển Ngự Phong Phi Long Ảnh, liên tiếp nhảy lên chín lần, động tác hành vân lưu thủy, rơi xuống boong thuyền của Hồng Chu Cự Hạm.
- Tiểu tử, ngươi dám!
Mục Thanh trông thấy Trương Nhược Trần leo lên Hồng Chu Cự Hạm, trong nội tâm cực kỳ sốt ruột, lập tức đuổi theo.
Trong lòng hắn thầm kêu mình tính sai, sớm biết nên mở ra trận pháp phòng ngự của Hồng Chu Cự Hạm, như vậy dù thiếu niên kia cường đại như thế nào, cũng không có khả năng tiến vào Hồng Chu Cự Hạm.
Thế nhưng tà nhân ở trên Hồng Chu Cự Hạm, lại không biết Mục Thanh không thu thập được Trương Nhược Trần, cho nên không có mở ra trận pháp phòng ngự, vì vậy cho Trương Nhược Trần cơ hội thừa dịp.
- Bành Thuật, nhanh mở ra hộ hạm đại trận, trấn giết thiếu niên kia.
Mục Thanh rống to.
Trương Nhược Trần leo lên Hồng Chu Cự Hạm, nhìn thoáng qua Mục Thanh đuổi ở sau lưng, cánh tay duỗi ra, Trầm Uyên Cổ Kiếm bay tới, sau đó phóng về phía đài điều khiển.
Bành Thuật đứng ở trên đài điều khiển, nghe được thanh âm của Mục Thanh, đang chuẩn bị mở ra hộ hạm đại trận.
Đột nhiên, bóng người hiện lên, một thiếu niên xuất hiện ở trước mặt hắn.
- Ngươi là ai...
Bành Thuật nhìn thiếu niên kia, lời còn chưa nói hết, đã thấy đối phương huy kiếm chém tới.
Bành Thuật là tâm phúc của Mục Thanh, cũng là một viên hãn tướng, tu vi đạt tới Địa Cực cảnh đại viên mãn.
Hắn đang định thi triển chưởng pháp ngăn cản Trương Nhược Trần, lại phát hiện đầu của mình đã bay lên, rơi ở trên mặt đất.
Trương Nhược Trần phất tay, thi thể Bành Thuật bay đi, duỗi tay khống chế đài điều khiển, kích hoạt một viên Linh Tinh.
Linh Tinh khảm nạm ở trên Hồng Chu Cự Hạm tản mát ra từng tia linh khí, dẫn động trận pháp.
Ầm ầm!
Một trận pháp đường kính vài trăm mét lơ lửng ở trên không Hồng Chu Cự Hạm, tản mát ra hào quang chói mắt, đánh xuống vô số quang võng, hoàn toàn bao vây Hồng Chu Cự Hạm lại.
Nếu đứng ở trên mặt đất, xa xa nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy một đoàn hào quang chói mắt từ trong Hồng Chu Cự Hạm phát ra, giống như mặt trời cỡ nhỏ.
- Đáng giận!
Mục Thanh vừa mới đuổi tới Hồng Chu Cự Hạm, nhìn thoáng qua trận pháp đã bị kích hoạt, trong lòng run lên, vội vàng nhảy xuống dưới.
Trương Nhược Trần đã khống chế Hồng Chu Cự Hạm, hơn nữa mở ra hộ hạm đại trận, nếu Mục Thanh tiếp tục dừng lại ở trên Hồng Chu Cự Hạm, có thể nói là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nếu chạy ra Hồng Chu Cự Hạm, ít nhất còn có một đường sinh cơ.
Mục Thanh không biết, Trương Nhược Trần không chỉ mở ra hộ hạm đại trận, đồng thời còn mở ra trận pháp phòng ngự.
Bành!
Mục Thanh đụng vào trận pháp phòng ngự, trước người xuất hiện một tầng quang bích, chấn hắn trở về.
Đường đường một vị cường giả Thiên Cực cảnh, lại bị chấn cho choáng váng, bộ pháp lảo đảo, thiếu chút nữa té trên mặt đất.
- Tiểu tử, lão phu liều mạng với ngươi!
Mục Thanh cắn chặt răng, lao về phía đài điều khiển.
Nhưng mới vừa xông ra mười bước, hộ hạm đại trận đã ngưng tụ hơn hai mươi tia chớp, như hơn hai mươi điện xà rơi xuống, toàn bộ kích ở trên người Mục Thanh.
Bành!
Thân thể Mục Thanh trực tiếp nổ tung, hóa thành một đoàn khói đen.
Trong khói đen, một khung xương rách rưới ngã xuống đất, trong tay khung xương còn nắm một sợi trường tiên.
Thời điểm Độc Chu Thương Hội rèn luyện Hồng Chu Cự Hạm, hộ hạm đại trận đặt ở vị trí trọng yếu nhất, là sợ Hồng Chu Cự Hạm rơi vào trong tay võ giả khác.
Cho nên mặc dù là dùng tu vi của Mục Thanh, cũng không ngăn được hộ hạm đại trận công kích.
- May mắn có Hồng Chu Cự Hạm, bằng không muốn giết Mục Thanh, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Trương Nhược Trần từ trên đài điều khiển đi xuống, kích hoạt Lĩnh Vực Không Gian, bắt đầu dò xét toàn bộ Hồng Chu Cự Hạm.
Mục Thanh chạy đến cứu viện Hoa Danh Công, tuy thời gian rất vội vàng, không có khả năng mang quá nhiều người. Nhưng Hồng Chu Cự Hạm khổng lồ như thế, không có khả năng thật chỉ có Mục Thanh và Bành Thuật.
Trong thuyền khẳng định còn có tà nhân khác, phải tìm ra toàn bộ, để ngừa phát sinh vấn đề.