Bá!
Trương Nhược Trần thi triển Ngự Phong Phi Long Ảnh đại thành, dạo qua một vòng, thân hình chia ra làm chín, hóa thành chín hư ảnh, đồng thời huy kiếm chém ra.
Người như tách thành chín cánh hoa, đảo qua chín phương hướng.
Oanh!
Ba tà nhân Địa Cực cảnh kêu thảm một tiếng, toàn bộ bay ra ngoài.
Trong đó hai người bị chém đứt cổ, khí tuyệt bỏ mình, ngã trên mặt đất, ở dưới kiếm của Trương Nhược Trần một chiêu cũng đỡ không nổi.
Một người khác là Hứa lão, tu vi đạt tới Địa Cực cảnh đại cực, tuy tránh thoát chỗ hiểm, nhưng cũng bị thương nặng. Bộ ngực bị Trầm Uyên Cổ Kiếm chém ra một vết máu, máu tươi không ngừng tuôn ra.
Hứa lão nhìn kiếm thương, ánh mắt lộ ra hoảng sợ, trong miệng phát ra tiếng thét dài.
Tiếng kêu gào như là tín hiệu.
Tà nhân vốn vây ở dưới chân núi, toàn bộ lao lên, dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới đỉnh núi, vây quanh Trương Nhược Trần và Hoàng Yên Trần lại.
Hoa Thanh Sơn một ngựa đi đầu, đi ở phía trước nhất cười nói:
- Quận chúa điện hạ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?
- Hoa Thanh Sơn, ngươi thật đủ cuồng vọng, nếu chọc giận phụ vương, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, cũng có thể diệt Độc Chu Thương Hội các ngươi.
Hoàng Yên Trần nói.
Hoa Thanh Sơn không sợ hãi cười:
- Thiên Thủy Quận Quốc đúng là quốc lực cường thịnh, cao thủ nhiều như mây, mười Độc Chu Thương Hội cộng lại, cũng không phải đối thủ của Thiên Thủy Quận Quốc. Nhưng Độc Chu Thương Hội là thế lực trong Hắc Thị, quận chúa điện hạ xác định Thiên Thủy Quận Quốc có thể tiêu diệt Hắc Thị?
Thẩm Phong nằm trong vũng máu, nhìn Hoa Thanh Sơn, thanh âm suy yếu nói:
- Thiếu chủ... Cứu... Cứu ta...
Hai chân bị chém đứt, tu vi võ đạo của Thẩm Phong có thể nói phế hơn phân nửa, dù thương thế khỏi hẳn, cũng chỉ là một tên phế nhân.
Hoa Thanh Sơn nhìn thoáng qua Thẩm Phong, trong mắt hiện lên hàn quang nói:
- Rõ ràng có thể đánh bại Thẩm Phong, ta ngược lại là coi thường các ngươi. Nhưng đêm nay bổn thiếu chủ đã bố trí xuống thiên la địa võng, coi như các ngươi có chắp cánh cũng không thể chạy thoát.
- Vậy cũng không nhất định.
Trương Nhược Trần mỉm cười, nhìn thoáng qua Tiểu Hắc nói:
- Hiện tại chỉ có thể dựa vào ngươi rồi!
Tiểu Hắc cười khan một tiếng, trong cơ thể phát ra thanh âm ba ba, xương cốt và huyết nhục vận động, thân hình bành trướng, cao chừng bốn mét, giống như hóa thành một Cự Hổ màu đen.
Phần lưng nhô lên hai u thịt, dần dần triển khai, hóa thành hai Hắc Dực dài hơn mười thước.
Hoàng Yên Trần lần thứ nhất phát hiện, Tiểu Hắc rõ ràng còn có thể biến thân, trong nội tâm không khỏi giật mình.
Đương nhiên, nàng cũng chỉ giật mình một cái nháy mắt, sau đó lập tức bay vút đến trên lưng Tiểu Hắc.
- Tiểu Hắc, chúng ta đi!
Trương Nhược Trần nhảy lên lưng Tiểu Hắc, thân thể kề sát Hoàng Yên Trần.
- Meo ô!
Tiểu Hắc vung hai cánh, hóa thành bóng đen xông vào bầu trời đêm.
Sắc mặt của Hoa Thanh Sơn hơi đổi, không nghĩ tới Trương Nhược Trần thật có thể chắp cánh bay đi, biểu lộ trên mặt có chút vặn vẹo, vội vàng gào thét:
- Sát Thần Tiễn!
Dùng đỉnh núi làm trung tâm, ở bốn phương tám hướng đều đặt một khung Sát Thần Nỏ.
Muốn kéo căng Sát Thần Nỏ, phải do hai võ giả Huyền Cực cảnh đồng thời điều khiển, mới có thể kéo ra.
Vốn bốn khung Sát Thần nỏ chỉ là đồ dự bị, không ngờ lại phát huy công dụng.
- Hô!
Trong không khí vang lên tiếng xé gió chói tai.
Bốn mũi Sát Thần Tiễn bay lên, mỗi một mũi Sát Thần Tiễn đều dài đến ba trượng, thân tiễn to chừng chén ăn cơm, mũi tên giống như hỏa diễm cực lớn.
Xa xa nhìn lại, giống như bốn viên Hỏa Thạch từ trong lòng đất bay lên, kéo lấy cái đuôi thật dài, bắn về phía Hắc Miêu.
- Là Sát Thần Tiễn, uy lực cường đại hơn Phá Xa Tiễn gấp 10 lần, chuyên môn dùng để đối phó cường giả võ đạo. Nếu số lượng Sát Thần Tiễn đủ nhiều, thậm chí có thể bắn chết cường giả Thiên Cực cảnh.
Hoàng Yên Trần không khỏi khẩn trương.
Kỳ thật Trương Nhược Trần và Hoàng Yên Trần hoàn toàn có thể tiến vào Thời Không Tinh Thạch, như vậy Tiểu Hắc có thể thu nhỏ thân thể, càng thêm nhẹ nhõm tránh đi Sát Thần Tiễn.
Thế nhưng một khi làm như vậy, nhất định sẽ bạo lộ Thời Không Tinh Thạch.
Sau này Trương Nhược Trần sẽ không còn át chủ bài nữa.
Trương Nhược Trần kích hoạt Lĩnh Vực Không Gian, chuẩn bị sử dụng lực lượng không gian vặn vẹo, dùng cái này đến cải biến quỹ tích của Sát Thần Tiễn.
- Chính là bốn mũi Sát Thần Tiễn mà thôi, há có thể làm gì được bổn hoàng? Trương Nhược Trần, ngươi không cần sử dụng Lĩnh Vực Không Gian, giao cho bổn hoàng là được.
Tiểu Hắc rất tự tin, trong cơ thể bắn ra tia chớp, tốc độ lần nữa tăng vọt, vậy mà thật sự tránh đi bốn mũi Sát Thần Tiễn.
Hoàng Yên Trần nắm chặc lông mao trên người Tiểu Hắc, trong mắt lộ ra nghi hoặc, có chút kích động nói:
- Con mèo này không phải Man Thú bình thường, Trương Nhược Trần, ngươi bán nó cho ta được không?
Trương Nhược Trần cười lắc đầu, nhìn về phía sau nói:
- Độc Chu Thiếu chủ đuổi theo!
- Cái gì?
Hoàng Yên Trần vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trên lưng Độc Chu Thiếu chủ ngưng tụ quang dực, phi hành ở trên hư không, tốc độ nhanh hơn Tiểu Hắc rất nhiều.
- Hắn sử dụng Phong Chi Dực, hơn nữa là Phong Chi Dực trung đẳng, có thể bộc phát ra tốc độ mỗi giây 200 mét. Đáng chết, Phong Chi Dực kia nhất định là của ta.
Hoàng Yên Trần cực kỳ tức giận, hung hăng đánh vào trên lưng Tiểu Hắc một quyền.
Phong Chi Dực kia cần tốn hao 5000 điểm công huân mới có thể đổi, giá trị vượt qua 500 vạn lượng bạc.
Mặc dù là Hoàng Yên Trần, cũng chỉ dám đổi một cái.
Thời điểm nàng bị giam giữ ở Độc Chu Thương Hội, Phong Chi Dực trung đẳng đã bị lấy đi.
Trương Nhược Trần khẽ nhíu mày nói:
- Ngươi có Phong Chi Dực trung đẳng, lại bị người Độc Chu Thương Hội bắt?
- Những tà nhân kia cực kỳ âm hiểm, sử dụng trận pháp hợp kích, dù ta có Phong Chi Dực trung đẳng, cũng không cách nào đào tẩu.
Hoàng Yên Trần nói.
Độc Chu Thiếu chủ càng đuổi càng gần, rất nhanh đã đuổi tới phạm vi trăm trượng, cười nói:
- Trốn không thoát đâu, các ngươi còn không thúc thủ chịu trói?
Xoạt!
Độc Chu Thiếu chủ hất lên cánh tay, một thanh loan đao bay ra ngoài, chém về phía Tiểu Hắc.
Trương Nhược Trần lập tức đứng lên, huy kiếm chém ra, đánh loan đao bay ra ngoài.
- Xem ra hôm nay phải toàn lực chiến một trận.
Trương Nhược Trần nắm chuôi kiếm, mi tâm xuất hiện ấn ký hình dạng hỏa diễm. Trong khí hải, Kiếm Ý Chi Tâm tản mát ra hào quang chói mắt.
Ở dưới sự khống chế của Kiếm Ý Chi Tâm, Trầm Uyên Cổ Kiếm lơ lửng ở giữa không trung.
Thấy một màn như vậy, vô luận là Hoàng Yên Trần ngồi ở trên lưng Tiểu Hắc, hay Độc Chu Thiếu chủ đuổi ở phía sau, trên mặt đều lộ ra thần sắc kinh dị.
- Kiếm tâm thông minh.
Độc Chu Thiếu chủ hoảng sợ nói.
- Trảm!
Ngón tay Trương Nhược Trần điểm tới, Trầm Uyên Cổ Kiếm bay ra ngoài, hóa thành lưu quang chém về phía Độc Chu Thiếu chủ.
Độc Chu Thiếu chủ thu hồi loan đao, vội vàng đón đỡ.
Vừa mới ngăn được, Trương Nhược Trần lại điều động Trầm Uyên Cổ Kiếm bay về một phương hướng khác, lần nữa chém tới Hoa Thanh Sơn.
Bành bành!
Chỉ một cái nháy mắt, Trương Nhược Trần đã liên tiếp chém ra hơn mười kiếm, làm cho Độc Chu Thiếu chủ luống cuống tay chân.
- Sử dụng Phong Chi Dực, tuy tốc độ của ta có thể đạt tới mỗi giây 200 mét, thế nhưng năng lực ứng biến lại trở nên rất yếu. Mà hắn đột phá kiếm tâm thông minh, có thể ngự kiếm giết địch. Tiếp tục chiến nữa, sẽ cực kỳ bất lợi với ta.
Nếu ở mặt đất, Độc Chu Thiếu chủ có mười phần nắm chắc đánh bại Trương Nhược Trần.
Dù có kiếm tâm thông minh, cũng không ngăn được hắn.
Thế nhưng phi hành ở giữa không trung, Độc Chu Thiếu chủ vốn nằm trong hoàn cảnh xấu, tăng thêm kiếm tâm thông minh huyền diệu, muốn đánh bại Trương Nhược Trần, cơ hồ là sự tình không thể nào.
Tuy trong nội tâm cực kỳ không cam lòng, thế nhưng cuối cùng Độc Chu Thiếu chủ vẫn phải ngừng lại, lơ lửng ở giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hắc Miêu càng bay càng xa.
- Cuối cùng không có đuổi theo.
Trương Nhược Trần thở dài, thu hồi Trầm Uyên Cổ Kiếm.
Hắn lập tức xếp bằng ở trên lưng Tiểu Hắc, nắm hai viên Linh Tinh ở trong tay, bắt đầu khôi phục chân khí.
Tối nay luân phiên đại chiến, chân khí trong cơ thể Trương Nhược Trần tiêu hao rất lớn, căn bản không có khả năng tiếp tục chiến đấu tiếp nữa.
Vừa rồi Trương Nhược Trần đã ở biên giới chân khí khô kiệt, hoàn toàn là gượng chống. Nếu Hoa Thanh Sơn lại truy sát thêm một lát, Trương Nhược Trần sẽ lòi đuôi.
May mắn bộc phát ra kiếm tâm thông minh, hù sợ Hoa Thanh Sơn, bằng không hôm nay bọn hắn khẳng định rất khó tránh khỏi.
Hoàng Yên Trần nhìn thoáng qua Trương Nhược Trần, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi, thấy Trương Nhược Trần đang tu luyện, nên không có hỏi nhiều.
Chân khí của nàng cũng tiêu hao rất lớn, bắt đầu vận chuyển công pháp, khôi phục chân khí.
- Hoa Thanh Sơn là thiên tài tam tuyệt, tu vi đạt tới Địa Cực cảnh đại cực. Ta phải đột phá đến Địa Cực cảnh hậu kỳ, mới có thể chính diện chống lại hắn. Làm sao mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất, tăng lên tới Địa Cực cảnh hậu kỳ?
Trương Nhược Trần một bên tu luyện, một bên suy tư.
Đột nhiên, trong lòng hắn khẽ động, trong óc nghĩ tới một loại bí pháp Viễn Cổ… Giả Thần Chi Thân.
Hai mắt Trương Nhược Trần phát sáng:
- Tháng sau là đại điển tế tự, ta có thể sử dụng loại bí pháp kia, cướp lấy lực lượng tế tự, không chỉ đột phá đến Địa Cực cảnh hậu kỳ, thậm chí có khả năng đột phá đến Địa Cực cảnh tiểu cực.
Võ giả tu luyện loại bí pháp kia, có thể nhờ vào Võ Hồn, ngưng tụ ra Giả Thần Chi Thân. Ở thời điểm tế tự, kích hoạt Giả Thần Chi Thân, có thể cướp lấy lực lượng tế tự.
Đương nhiên, bí pháp Viễn Cổ này cực kỳ khó luyện, cần một loại linh dược đặc thù phụ trợ.
Nếu có thể tìm được loại linh dược kia, sẽ có cơ hội ở trong thời gian ngắn luyện thành Giả Thần Chi Thân.