- Theo ta được biết, phương viên ba trăm dặm không có thành trấn, thuộc về địa phương hoang vu của Vân Vũ Quận Quốc, chắc có lẽ không có tà nhân của Hắc Thị và Bái Nguyệt Ma Giáo, sao Thẩm huynh lại truy đến nơi đây?
Trương Nhược Trần không lưu dấu vết hỏi.
Thẩm Phong cười nói:
- Ta cũng là lần đầu tiên đi vào Vân Vũ Quận Quốc, không biết phương viên ba trăm dặm không có thành trấn, bằng không sẽ không đến miếu Sơn Thần này.
Hoàng Yên Trần cảm giác bầu không khí có chút không đúng, trừng Trương Nhược Trần nói:
- Trần sư đệ, Thẩm công tử cao thủ trẻ tuổi của là Vân Đài Tông Phủ, ngươi hỏi nhiều nghi vấn như vậy làm gì? Ngươi sẽ không cho rằng, Thẩm công tử là tà nhân Hắc Thị chứ?
- Đoán chừng Trần sư đệ có chút hiểu lầm với ta, xem ra ta phải chứng minh thân phận của mình mới được.
Thẩm Phong lập tức lấy ra một tấm lệnh bài, đưa tới trong tay Hoàng Yên Trần.
Lệnh bài có khắc bốn chữ Vân Đài Tông Phủ, mặt sau khắc hai chữ Thẩm Phong, đúng là lệnh bài của đệ tử nội phủ.
Hoàng Yên Trần xác nhận lệnh bài không giả, trả lại cho Thẩm Phong.
Trương Nhược Trần thản nhiên nói:
- Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.
Hoàng Yên Trần lại nhìn Trương Nhược Trần nói:
- Trần sư đệ, lòng nghi ngờ của ngươi quá nặng đi! Dùng tu vi võ đạo của Thẩm công tử, nếu muốn đối phó chúng ta, chỉ là chuyện dễ dàng, cần gì phải đùa nghịch nhiều thủ đoạn như vậy?
- Đa tạ cô nương tin tưởng Thẩm mỗ.
Thẩm Phong cười nói:
- Còn không có hỏi phương danh của cô nương?
Hoàng Yên Trần đang muốn nói tên của mình, đột nhiên Trương Nhược Trần đứng dậy, ánh mắt nhìn ra ngoài miếu Sơn Thần nói:
- Đến rồi!
- Ai đến?
Hoàng Yên Trần hỏi.
Hai mắt Trương Nhược Trần nhắm lại, chân khí rót vào Nhĩ mạch, miệng nói:
- Ở bên ngoài ba mươi dặm, chí ít có 200 người, khí tức trên người... là tà nhân Độc Chu Thương Hội. Nếu ta không đoán sai, hẳn là Hoa Thanh Sơn đuổi theo.
Trương Nhược Trần nhìn về phía Tiểu Hắc ra hiệu, sau đó đi ra ngoài.
Thẩm Phong thấy Trương Nhược Trần đi ra ngoài, trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai, nhìn thoáng qua Hoàng Yên Trần hỏi:
- Sao người Độc Chu Thương Hội sẽ truy đến nơi đây?
Hoàng Yên Trần không có phòng bị Thẩm Phong, sắc mặt ngưng trọng, không có chú ý tới trong ngón giữa của Thẩm Phong xuất hiện một cây ngân châm nói:
- Bọn hắn hẳn là tới bắt ta.
- Kỳ thật ta cũng là tới bắt ngươi.
Trên mặt Thẩm Phong lộ ra nụ cười cổ quái, cánh tay đột nhiên duỗi ra, ngân châm giống như ngân quang đâm thẳng mi tâm của Hoàng Yên Trần, muốn phong bế khí hải của nàng.
Sắc mặt Hoàng Yên Trần đại biến, căn bản không nghĩ đến Thẩm Phong sẽ ra tay với nàng.
Lúc này, dù muốn trốn tránh cũng đã không kịp.
Thấy sắp đắc thủ, trên mặt Thẩm Phong vui vẻ càng đậm.
Đúng lúc này, bên tai hắn vang lên tiếng mèo kêu, hắc quang đánh tới.
Móng vuốt của Tiểu Hắc còn sắc bén hơn lưỡi đao, vung lên trong không khí, trên cánh tay Thẩm Phong xuất hiện ba vết máu thật sâu, trực tiếp cắt đứt gân mạch của Thẩm Phong.
Nếu không phải Thẩm Phong thu tay nhanh, cánh tay đã không còn!
- Ngươi...
Thẩm Phong nhìn Hắc Miêu, trong nội tâm sợ hãi, nói thế nào mình cũng là Địa Cực cảnh đại viên mãn, dù dưới tình huống không kịp đề phòng, cũng không có khả năng bị một con mèo làm bị thương.
Tiểu Hắc liếm liếm máu tươi trên móng vuốt nói:
- Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn ta, làm Đồ Thiên Sát Địa Chi Hoàng, rõ ràng không thể một kích giết chết ngươi, ta cảm giác rất thất bại.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Hoàng Yên Trần lập tức lui về phía sau, rút Tuyết Long Kiếm, bày ra tư thái phòng ngự, lạnh lùng nhìn Thẩm Phong.
Thẩm Phong thu tay phải, khôi phục thần sắc thong dong trấn định.
Hắn tin tưởng dùng tu vi của mình, dù chỉ dùng một tay, cũng có thể đối phó Hoàng Yên Trần.
Về phần con mèo kia, cũng chỉ có ở dưới tình huống đánh lén, mới có thể gây tổn thương được hắn.
Thẩm Phong cười nói:
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta đích thật là đệ tử Vân Đài Tông Phủ Thẩm Phong. Đương nhiên, đây chẳng qua là thân phận bên ngoài, thân phận của ta ở Độc Chu Thương Hội, chính là sư đệ của Độc Chu Thiếu chủ.
Hoàng Yên Trần cực kỳ tức giận, trong mắt mang theo hàn tinh nói:
- Sao ngươi có thể tìm được hành tung của chúng ta?
Thẩm Phong như nhìn ngu ngốc nhìn Hoàng Yên Trần, cười nói:
- Quận chúa điện hạ, ngươi cho rằng chỉ có Độc Chu Thương Hội muốn đối phó các ngươi?
- Còn có một nhân vật lợi hại hơn Độc Chu Thiếu chủ đang trên đường chạy đến. Nếu ngươi rơi vào trong tay Độc Chu Thiếu chủ, ít nhất còn có thể sống. Nhưng nếu rơi vào trong tay hắn, vậy chỉ có một con đường chết. Nếu ngươi là người thông minh, hiện tại nên ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, miễn cho ta tự mình động thủ.