Hắc y nhân phát ra tiếng cười bén nhọn.
Hắn dung nhập chân khí vào thanh âm, thi triển ra một loại vũ kỹ sóng âm, ẩn chứa mê hoặc.
Ở dưới sóng âm chấn động, không khí tựa như sóng nước, tầng tầng trùng kích về phía đám người Trương Nhược Trần.
Thời điểm sóng âm vang lên, trong phương viên mười trượng, tất cả chim bay bị sóng âm đánh chết, từ trên cây rớt xuống.
Ba!
Một cây khô bên người Trương Nhược Trần, thân cây bị sóng âm chấn vỡ ra.
Mặc dù dùng tu vi hiện tại cuối cùng Trương Nhược Trần, ở dưới sóng âm công kích, cũng cảm giác huyết khí toàn thân kích động, màng tai đau nhức.
Sắc mặt Hoàng Yên Trần trắng bệch, ở dưới âm ba công kích không ngừng lui về phía sau, giống như đã bị thương.
Phải biết tu vi của nàng đã đạt tới Địa Cực cảnh hậu kỳ, cũng không ngăn được sóng âm, nếu đổi lại võ giả Địa Cực cảnh tu vi thấp hơn, đoán chừng giờ phút này đã trọng thương.
Ở đây, dùng tu vi võ đạo của Thường Thích Thích cao nhất, đã đạt tới Địa Cực cảnh trung cực, hơn nữa là thiên tài nhị tuyệt, thực lực cực kỳ thâm hậu, có thể ngăn cản âm ba công kích của Hắc y nhân.
- Ta đến giao thủ với ngươi.
Thường Thích Thích lao tới, chiến đao trên lưng bay ra ngoài, rơi vào trong tay. Hai tay hắn cầm đao, bổ ra một đạo đao khí dài hơn mười thước.
Đao khí phá vỡ sóng âm, chém về phía Hắc y nhân.
Oanh!
Đao khí chặt đứt hơn mười cây đại thụ, làm mảng lớn núi rừng trống rỗng.
Hắc y nhân nhảy lên, giống như một con chim to, bay bổng đứng ở trên nhánh cây, cười nói:
- Không hỗ là cao thủ bài danh thứ 41 của Vũ Thị Học Cung, đao pháp coi như không tệ.
- Tốc độ của võ giả Địa Cực cảnh đại viên mãn chỉ có mỗi giây 120 mét, vừa rồi hắn bạo phát ra tốc độ, ít nhất cũng đạt tới mỗi giây 140 mét, người này không phải hạng tầm thường. Hoàng sư muội, Trần sư đệ, các ngươi đi trước, để ta chặn hắn một đoạn thời gian.
Sắc mặt Thường Thích Thích ngưng trọng, hoành đao mà đứng, giống như lâm đại địch nhìn Hắc y nhân kia.
- Chúng ta đi trước!
Trương Nhược Trần nói.
Trương Nhược Trần cũng thấy rõ ràng, thực lực của Hắc y nhân kia rất cường đại, dù ba người bọn họ cộng lại, cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.
Hoàng Yên Trần có chút bận tâm nói:
- Thường sư huynh chống đỡ được Hắc y nhân kia không?
- Ngăn không được.
Trương Nhược Trần nói:
- Nhưng Hắc y nhân kia rõ ràng là nhằm về phía hai người chúng ta, mục tiêu của hắn không phải Thường sư huynh.
- Làm sao ngươi biết mục tiêu của hắn là chúng ta?
Hoàng Yên Trần càng thêm hiếu kỳ, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần.
- Trước ly khai nơi đây rồi nói sau.
Trương Nhược Trần quay đầu lại nhìn thoáng qua, Hắc y nhân và Thường Thích Thích đã bắt đầu giao thủ nói:
- Không cần lo lắng cho Thường sư huynh, ngay cả Hoa Thanh Sơn cũng giết không được hắn, nói rõ bổn sự bảo vệ tánh mạng của hắn tuyệt đối siêu nhất lưu.
Không trì hoãn nữa, Trương Nhược Trần và Hoàng Yên Trần đồng thời thi triển Ngự Phong Phi Long Ảnh, dùng tốc độ nhanh nhất đào tẩu. Cũng không lâu lắm cũng đã ra ngoài trăm dặm.
Trên đường núi, chỉ có thể nhìn thấy hai tàn ảnh nhanh chóng chạy về phía trước.
- Trương Nhược Trần, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Làm sao ngươi biết người nọ là nhằm vào chúng ta?
Hoàng Yên Trần hỏi.
- Bởi vì hắn căn bản không phải tà nhân trong Hắc Thị.
Trương Nhược Trần nói:
- Người áo đen kia không hỏi danh tự của Thường sư huynh, đã biết bài danh của Thường sư huynh ở Vũ Thị Học Cung, chẳng lẽ ngươi không thấy rất kỳ quái sao?
Trương Nhược Trần nhắc nhở, Hoàng Yên Trần cũng kịp phản ứng nói:
- Đúng là rất kỳ quái, xem ra Hắc y nhân kia đã từng nhận thức Thường sư huynh, chẳng lẽ... Hắc y nhân kia cũng là đệ tử Vũ Thị Học Cung?
- Chưa hẳn chỉ có đệ tử Vũ Thị Học Cung mới nhận thức Thường sư huynh.
Trương Nhược Trần nói:
- Trong Thiên Ma Vũ Thành có nhiều tông môn như vậy, bất kỳ đệ tử tông môn nào cũng có thể bái kiến Thường sư huynh. Tuy thân phận của Hắc y nhân kia, bây giờ chúng ta còn không cách nào phán đoán, nhưng đối phương đã giả làm tà nhân Hắc Thị, thì khẳng định có mục đích riêng, tuyệt đối không chỉ là muốn giết ba đệ tử nội cung của Vũ Thị Học Cung đơn giản như vậy.
Hoàng Yên Trần nói:
- Thân phận của ngươi và Thường sư huynh đều không tính đặc thù, chắc có lẽ đối phương không phải nhằm vào các ngươi, mà là ta.
- Có lẽ vậy!
Hai người nhanh chóng lao đi, tốc độ vượt qua mỗi giây 100 mét, không dám ngừng chút nào.
Thời điểm bầu trời tối đen, bọn hắn đã ra ngoài bảy trăm dặm. Cũng chỉ bọn hắn mới có tốc độ chạy đi nhanh như vậy, nếu đổi lại Địa Cực cảnh khác, đoán chừng sớm đã mệt mỏi ngã gục.
Đêm xuống, Trương Nhược Trần và Hoàng Yên Trần tạm thời ngừng lại, ở tạm trong một miếu Sơn Thần đổ nát, trước khôi phục chân khí tiêu hao.
Trương Nhược Trần đứng ở trước cửa miếu, ngắm nhìn đêm tối lờ mờ, ánh mắt có chút ngưng trọng.
Không khí lạnh lẽo, mây đen che trời, tựa hồ uẩn nhưỡng một trận phong bạo to lớn.
Sau khi Hoàng Yên Trần khôi phục chân khí cũng đi ra, nhìn thần sắc của Trương Nhược Trần nói:
- Hắc y nhân kia hẳn không thể đuổi theo nhanh như vậy, nói sau, dù hắn đuổi theo, lấy thực lực của chúng ta, cũng chưa chắc không có sức liều mạng. Đúng rồi, ta quên ngươi không thể tùy tiện sử dụng lực lượng không gian.
Trương Nhược Trần lắc đầu nói:
- Ta có một loại dự cảm bất tường, đêm nay tuyệt đối sẽ không bình tĩnh, có lẽ sẽ có đại địch xuất hiện. Có một cỗ lực lượng đang ngăn trở chúng ta phản hồi vương thành, rốt cuộc là ai?
- Tinh thần lực của ngươi viễn siêu thường nhân, có phải cảm nhận được cái gì hay không?
Hoàng Yên Trần nói.
Nàng biết một vài nhân vật tinh thần lực cường đại, có thể biết trước sự tình sắp sửa phát sinh. Tinh thần lực của Trương Nhược Trần cực kỳ biến thái, nói không chừng hắn đã cảm nhận được cái gì?