Vạn Cổ Thần Đế

Chương 364: Chạy ra vòng vây (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Tiểu tử kia quả nhiên cổ quái, hẳn có lực lượng khống chế không gian?

Mấy chục mũi Phá Xa Tiễn, chặn được Hoa Thanh Sơn một hơi.

Nhờ một hơi này, Trương Nhược Trần xông vào trong đám thị vệ, đánh hơn mười thị vệ bay ra ngoài.

- Muốn chết!

Một thị nữ Địa Cực cảnh công kích về phía Trương Nhược Trần.

Cánh tay ả còn to hơn đùi của hắn, bàn tay tản mát ra ngân quang, giống như Bạch Ngân đúc thành.

Một chưởng đánh ra, chưởng lực trực tiếp hình thành vòi rồng, giống như hắc vân đè xuống đỉnh đầu hắn.

- Phốc!

Trương Nhược Trần huy kiếm chém, phá vỡ chưởng pháp.

Kiếm khí chém bay đầu lâu của thị nữ, cột máu tung tóe.

Thị nữ Địa Cực cảnh này lập tức ngừng tại nguyên chỗ, mất đi sinh cơ, bành… ngã trên mặt đất.

Trương Nhược Trần lấy ra một viên Lôi Châu, rót chân khí vào, ném về phía đám thị vệ.

Oanh!

Lôi Châu nổ tung, từng tia chớp dũng mãnh tiến ra, hơn mười võ giả bị bổ toàn thân cháy đen, quần áo tả tơi, thẳng tắp ngã xuống.

Thời điểm lôi quang tán đi, Trương Nhược Trần và Hoàng Yên Trần đã biến mất không thấy gì nữa.

- Bọn hắn trốn không thoát, lập tức đuổi theo cho ta.

Sắc mặt Hoa Thanh Sơn âm trầm, căn cứ khí tức Trương Nhược Trần và Hoàng Yên Trần lưu lại, dẫn đầu đuổi theo, sau một lát, hắn đã đuổi ra Độc Chu Thương Hội.

Vừa mới ra Độc Chu Thương Hội, khí tức của Trương Nhược Trần và Hoàng Yên Trần biến mất không thấy gì nữa.

Hoa Thanh Sơn dừng bước nhìn bốn phía, nhưng căn bản tìm không thấy Trương Nhược Trần và Hoàng Yên Trần.

- Tại sao có thể như vậy?

- Thiếu chủ, không có người.

- Thiếu chủ, bọn hắn như hư không tiêu thất, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

...

Những võ giả kia của Độc Chu Thương Hội nhao nhao trở về báo cáo.

Hoa Thanh Sơn nắm chặt hai tay, lạnh lùng nói:

- Bọn hắn không có khả năng chạy ra Địa Hỏa Thành, hiện tại bắt đầu, đóng cửa Địa Hỏa Thành, chỉ được phép vào, không cho phép ra, một con ruồi cũng không thể thả ra.

Hoàng Yên Trần là quận chúa của Thiên Thủy Quận Quốc, có thể để Độc Chu Thương Hội đổi lấy rất nhiều tài nguyên tu luyện, có thể nói là đầu cơ kiếm lợi.

Hiện tại nàng bị người cứu, tuyệt đối là tổn thất to lớn của Độc Chu Thương Hội.

Nếu không thể tìm Hoàng Yên Trần trở về, Hoa Thanh Sơn sẽ bị cao tầng thương hội trọng phạt.

Hoa Thanh Sơn nói:

- Phái tất cả mọi người ra ngoài, dù đào sâu ba thước, cũng phải tìm ra hai người bọn họ.

Hoa Thanh Sơn cũng không có phát hiện, ở địa phương cách hắn chỉ xa vài chục trượng, một Hắc Miêu nho nhỏ, trên cổ treo một viên Tinh Thạch, đang vui vẻ đuổi bắt một con bướm đi về phía xa.

Sau khi Trương Nhược Trần và Hoàng Yên Trần chạy ra Độc Chu Thương Hội, liền lập tức tiến vào Thời Không Tinh Thạch. Sau đó Trương Nhược Trần lại đưa Tiểu Hắc ra, để nó mang theo Thời Không Tinh Thạch ly khai.

Tiểu Hắc dù sao chỉ là một con mèo, ai cũng sẽ không để ý tới nó.

- Tiểu Hắc, dùng tốc độ nhanh nhất tiến đến cửa thành, tranh thủ ở trước khi phong thành, chạy ra Địa Hỏa Thành.

Thanh âm của Trương Nhược Trần dung nhập chân khí, truyền ra Thời Không Tinh Thạch, nói cho Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc nhìn cửa thành đã đóng cửa, từng đạo trận pháp hiện ra, nói:

- Chỉ sợ đã muộn một bước, trốn không thoát rồi!

Một hẻm nhỏ cách Tiểu Hắc không xa, Thường Thích Thích trốn ở bên trong, nhìn cửa thành đóng chặt, thấp giọng mắng một câu.

- Cái này xong đời!

- Meo ô!

Hắc Miêu đứng ở dưới chân Thường Thích Thích, duỗi đầu nhìn cửa thành, cũng phát ra một tiếng thở dài.

Con mắt Thường Thích Thích sáng ngời, duỗi ra một tay, bắt Tiểu Hắc lên, bóp nhẹ bụng nó một hồi, cười nói:

- Ở Địa Hỏa Thành rõ ràng còn có thể nhặt được một con mèo, thật kỳ lạ!

Thường Thích Thích lại ngắt hai cái, mềm, ấm áp.

Tiểu Hắc trừng mắt, rất khó chịu Thường Thích Thích vuốt ve lung tung, nhìn thế nào cũng cảm thấy động tác của hắn cực kỳ hèn mọn bỉ ổi.

- Xem ra chỉ có thể trước trốn vào Chu Tước Lâu, hi vọng cường giả học cung có thể mau chóng chạy đến.

Thường Thích Thích nhét Tiểu Hắc vào túi áo, thân thể trùn xuống, hóa thành tàn ảnh tiến đến một khu vực phồn hoa.

Trong Thời Không Tinh Thạch, Hoàng Yên Trần hiếu kỳ dò xét bốn phía, cực kỳ xác định, ở đây không phải không gian trong Không Gian Thủ Trạc, bởi vì không gian trong Không Gian Thủ Trạc căn bản không có khả năng ổn định như vậy, hơn nữa cũng không có khả năng có linh khí nồng đậm như thế.

Chỉ có thể nói rõ, trên người Trương Nhược Trần có một bảo vật không gian chính thức, bây giờ bọn hắn đang ở trong bảo vật không gian kia.

- Trương Nhược Trần, ngươi đến cùng là ai?

Hoàng Yên Trần nhịn xuống thương thế, tú mục nhìn chằm chằm thiếu niên đứng ở trước mắt, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Hoàng Yên Trần vốn cho rằng mình đã cực kỳ hiểu rõ Trương Nhược Trần, nhưng hôm nay trông thấy Trương Nhược Trần và Hoa Thanh Sơn giao thủ, nàng mới phát hiện, trước kia mình nhìn thấy chỉ là một góc của băng sơn.

Trên người hắn, đến cùng còn ẩn tàng bao nhiêu bí mật?

Trương Nhược Trần tháo mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, lại lấy một bình ngọc, từ bên trong đổ ra một viên đan dược chữa thương, đưa cho Hoàng Yên Trần nói:

- Trước dưỡng thương đi!

- Ta không có bị thương... Ách... Ngươi nói cho ta biết... Ngươi rốt cuộc là ai, không phải là cố ý muốn tiếp cận ta chứ?

Trong miệng Hoàng Yên Trần lại tràn ra máu tươi, nhưng vẫn cực kỳ cố chấp hất tay Trương Nhược Trần, cắn môi, ánh mắt theo dõi hắn.

Chỉ là vương tử của một quận quốc hạ đẳng, có thể có được nhiều thủ đoạn không thể tưởng tượng như vậy? Thậm chí có thể khống chế không gian.

Nàng tuyệt đối không tin, Trương Nhược Trần không có thân phận khác.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (5)