Tu vi võ đạo của Thường Thích Thích đạt tới Địa Cực cảnh trung cực, lại là một thiên tài nhị tuyệt, dưới tình huống dốc sức liều mạng, thậm chí có thể giao phong với Địa Cực cảnh đại viên mãn.
Đao pháp của hắn, không thể bảo là không được, giống như Lôi Thần hộ thể, khí thế chưa từng có từ trước đến nay.
Hoa Thanh Sơn lạnh lùng cười cười, một tay vắt chéo sau lưng, tay kia duỗi ra, một chỉ đạn ở trên sống đao, phát ra tiếng tranh minh chói tai.
Ba!
Trên sống đao xuất hiện từng vòng năng lượng rung động.
Thân đao chấn động kịch liệt, một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền tới, giống như muốn đánh gảy năm ngón tay của Thường Thích Thích.
Thường Thích Thích giẫm bộ pháp, lướt ngang qua phải, lui về phía sau hơn mười trượng, sau khi đứng vững bước chân, có chút khiếp sợ nhìn Hoa Thanh Sơn:
- Đệ tử trẻ tuổi Hắc Thị lại có người mạnh như thế? Chẳng lẽ ngươi là Độc Chu Thiếu chủ Hoa Thanh Sơn?
- Ha ha! Ngươi vẫn có chút nhãn lực nha!
Hoa Thanh Sơn cười nói.
Sắc mặt của Thường Thích Thích trở nên khó coi, vẻ mặt ảo não nói:
- Vận khí cũng quá kém đi, sao lại gặp ngươi?
Sắc mặt của Tả Thịnh cũng trở nên tái nhợt, căn bản không ngờ nam tử trước mắt là Độc Chu Thiếu chủ đại danh đỉnh đỉnh.
Mặc dù Độc Chu Thiếu chủ chỉ là Địa Cực cảnh đại cực, thế nhưng chiến lực đã không thua cường giả trên Địa Bảng bao nhiêu.
Căn cứ ngoại giới phán đoán, nếu Độc Chu Thiếu chủ đạt tới Địa Cực cảnh đại viên mãn, nhất định có thể trở thành cường giả Địa Bảng.
Tuy Thường Thích Thích và Tả Thịnh đều là cao thủ của nội cung học phủ, thế nhưng dùng tu vi võ đạo của bọn hắn, muốn ngăn Độc Chu Thiếu chủ ba chiêu cũng là việc khó.
Thường Thích Thích và Tả Thịnh liếc nhau, lập tức chia ra hai phương hướng đào tẩu.
- Nếu như đã đến Độc Chu Thương Hội, các ngươi cho rằng còn có thể chạy thoát được sao?
Hoa Thanh Sơn cười lạnh, rút loan đao ra, nắm ở trong tay.
Chân khí theo đầu ngón tay tuôn ra, rót vào loan đao.
Loan đao tản mát ra hào quang, từ trong tay Hoa Thanh Sơn bay ra, kéo lê một đường cong, chém về phía Tả Thịnh.
Tả Thịnh là Địa Cực cảnh tiểu cực, trong chớp mắt đã chạy ra hơn hai mươi trượng, lập tức muốn chạy ra đình viện.
- Phốc!
Loan đao bay qua, cổ của Tả Thịnh bị chém đứt, trong cổ vọt lên cột máu cao ba thước.
Bành… thi thể và đầu người đồng thời rơi xuống đất.
Loan đao ở trên không trung dạo qua một vòng, lần nữa bay trở về trong tay Hoa Thanh Sơn.
Bá!
Loan đao lần nữa bay ra, chém về phía Thường Thích Thích.
Thường Thích Thích nhìn thấy Tả Thịnh bị chém giết, trong miệng phát ra tiếng quái gọi, đột nhiên quay người, thân thể đột ngột từ mặt đất bay lên, một đao bổ ra ngoài.
Oanh!
Chiến đao của Thường Thích Thích chặn được loan đao, cùng lúc đó, hắn cũng bị lực trùng kích cường đại chấn bay rớt ra ngoài, rơi xuống mặt đất, lần nữa bỏ chạy.
- Rõ ràng có thể ngăn ta một đao, ngược lại là có chút bổn sự.
Hoa Thanh Sơn cầm chiến đao, thi triển thân pháp đuổi theo.
- Tu vi của Độc Chu Thiếu chủ quả nhiên lợi hại, dù mười Thiết Đà Bối cộng lại, cũng không phải đối thủ của hắn.
Sau khi Hoa Thanh Sơn rời khỏi, Trương Nhược Trần mới bình tĩnh đi tới đình viện, rất nhanh đã nhìn thấy một lầu các bị trận pháp bao trùm, giờ phút này Hoàng Yên Trần đang đứng ở lầu hai.
Hoàng Yên Trần tự nhiên trông thấy Tả Thịnh, Thường Thích Thích, Hoa Thanh Sơn giao thủ, rất muốn lao ra trợ giúp bọn hắn đối phó Hoa Thanh Sơn.
Thế nhưng mỗi khi nàng muốn lao ra, bên ngoài lầu các sẽ xuất hiện trận pháp rậm rạp chằng chịt, phát ra Lôi Điện Chi Lực bức nàng lui về.
- Đáng giận!
Hoàng Yên Trần chứng kiến Tả Thịnh bị Hoa Thanh Sơn một đao chém giết, trong nội tâm cực kỳ khó chịu, dù sao học viên kia là bởi vì cứu nàng, cho nên mới chết ở dưới đao của Hoa Thanh Sơn.
Đương nhiên nàng cũng biết, lấy tu vi võ đạo của nàng, dù lao ra cũng không thể nào là đối thủ của Hoa Thanh Sơn.
- Trong Hắc Thị quả nhiên cao thủ nhiều như mây, trước kia vẫn xem nhẹ bọn hắn rồi!
Hoàng Yên Trần từ nhỏ tụ tập ngàn vạn sủng ái, ở trong rất nhiều quận chúa, dung mạo đã đẹp nhất, lại có thiên tư cao nhất. Nàng chưa từng nghĩ đến, có một ngày mình sẽ biến thành tù nhân.
Nàng rất rõ ràng, sở dĩ võ giả Hắc Thị còn chưa động nàng, bởi vì nàng là quận chúa của Thiên Thủy Quận Quốc.
Trong lòng Hoàng Yên Trần có chút hối hận, mới đầu Đoan Mộc Tinh Linh và Trương Nhược Trần đã nhắc nhở qua, Hắc Thị và Bái Nguyệt Ma Giáo không phải thế lực tà đạo bình thường, thế nhưng nàng không để ở trong lòng, cho rằng dựa vào tu vi võ đạo của mình, cộng thêm một ít thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, coi như là cường giả Thiên Cực cảnh cũng chưa chắc lưu được nàng.
Cũng bởi vì nàng quá mức tự phụ, cho nên mới bị tà nhân của Độc Chu Thương Hội ám toán, trở thành tù nhân.
Đúng lúc này, Hoa Thanh Sơn dẫn theo loan đao, có chút tức giận từ đằng xa phản hồi.
Hoàng Yên Trần ở trên cao nhìn xuống, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn Hoa Thanh Sơn hỏi:
- Ngươi giết chết Thường Thích Thích?
- Tu vi của người kia không được tốt lắm, nhưng bổn sự trốn chạy để khỏi chết lại rất lợi hại, để cho hắn đào tẩu rồi!
Hoa Thanh Sơn đánh giá Yên Trần quận chúa, con mắt không khỏi sáng ngời, cảm giác cực kỳ kinh diễm, cười nói:
- Diệu! Đã sớm nghe nói Yên Trần quận chúa có dung nhan sắc nước hương trời, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Hoa Thanh Sơn bước ra một bước, trực tiếp bước vào trận pháp, đi về phía lầu các.
Đông! Đông...
Trên bậc thang vang lên tiếng bước chân.
Sắc mặt của Hoàng Yên Trần có chút trầm xuống, nhìn chằm chằm phương hướng bậc thang.
Tuy tu vi của nàng không bị phong bế, thế nhưng dùng thực lực của nàng, sao có thể là đối thủ của Hoa Thanh Sơn?
Làm sao bây giờ?
Thời điểm Hoa Thanh Sơn leo lên lầu các.
Hoàng Yên Trần thi triển Ngự Phong Phi Long Ảnh, hóa thành tàn ảnh, dùng chỉ làm kiếm, chủ động công kích Hoa Thanh Sơn.
Hoa Thanh Sơn đứng tại nguyên chỗ, cũng không có ý tứ hoàn thủ, khinh thường cười: