Vạn Cổ Thần Đế

Chương 359: Nhiếp hồn chi nhãn (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi Hồng Chu Cự Hạm đi qua, mặt hồ dần dần bình thường trở lại.

Lão giả áo xanh thở ra một hơi thật dài nói:

- Đại nhân vật của Độc Chu Thương Hội đã đi vào Địa Hỏa Thành, như vậy những học viên kia của Vũ Thị Học Cung, hẳn là không dám đến Địa Hỏa Thành nữa rồi.

- Có lẽ vậy!

Trương Nhược Trần nói.

Uy thế của Hồng Chu Cự Hạm thật rất kinh người, tuy có thể dọa được đệ tử Vũ Thị Học Cung, nhưng ít nhất trong nội tâm Trương Nhược Trần là không có chút sợ hãi nào.

Địa Hỏa Thành, như trước vẫn phải đi.

Lão giả áo xanh nhìn về phía Trương Nhược Trần, ánh mắt lộ ra dáng tươi cười ý vị thâm trường, rót một ly trà nóng đưa qua, cười nói:

- Hồ nước giá lạnh thấu xương, công tử uống chén trà nóng giữ ấm.

Thời điểm châm trà, ngón tay của lão giả áo xanh hơi run lên, từng hạt bột phấn màu trắng từ trong móng tay rơi vào trong chén.

Trương Nhược Trần tự nhiên nhìn ra mờ ám của lão giả áo xanh, cười nói:

- Ta không khát, cũng không lạnh, lão tiên sinh uống đi!

Biểu lộ trên mặt lão giả áo xanh không thay đổi, như trước treo dáng tươi cười nói:

- Đã như vầy, lão hủ để trà ở chỗ này, đợi tí nữa công tử khát lại uống.

Lão giả áo xanh đặt chén trà ở trước người Trương Nhược Trần, xoay lưng, muốn tiếp tục đi chèo thuyền.

Trương Nhược Trần nói:

- Ta nói ngươi uống đi, lão tiên sinh không nghe rõ lời nói của ta sao?

Thân thể lão giả áo xanh dừng lại, ánh mắt lộ ra sát ý, nở nụ cười:

- Tiểu tử, ngươi thật có chút nhãn lực, rõ ràng bị ngươi nhìn ra!

Bá!

Lão giả áo xanh đột nhiên quay người, cánh tay hất lên, đánh ra mười ba cây kim châm dài nửa xích, nhanh chóng bắn về phía Trương Nhược Trần, phát ra mười ba âm thanh khí bạo.

Mỗi một cây kim châm đều là một Chân Vũ Bảo Khí cấp một, mặt ngoài kim châm, một đạo Băng hệ minh văn liên tiếp lấy đầu châm và đuôi châm. Một khi bị chân khí thúc dục, bạo phát ra uy lực, sẽ lợi hại hơn kim châm bình thường gấp 10 lần.

Trương Nhược Trần vẫn xếp bằng ở đuôi thuyền, không khẩn trương chút nào, lộ ra thong dong bình tĩnh.

Xôn xao...

Mười ba cây kim châm bay đến trước người Trương Nhược Trần, đã bị một tầng chân khí tráo ngăn trở, lập tức ngừng lại, lơ lửng ở giữa không trung.

- Chân khí hộ thể tráo! Ngươi là cường giả Địa Cực cảnh?

Sắc mặt lão giả áo xanh đại biến, biết gặp phải cường giả, lập tức nhảy lên, muốn nhảy xuống hồ nước.

Xoạt!

Trương Nhược Trần vung tay, mười ba cây kim châm lập tức bay ra ngoài, đâm về phía lão giả áo xanh.

Phù phù!

Lão giả áo xanh bị mười ba cây kim châm xuyên thủng thân thể, kêu thảm một tiếng, rơi vào trong hồ. Rất nhanh, hồ nước bị nhuộm thành huyết hồng, thi thể bồng bềnh.

Trương Nhược Trần nhẹ nhàng hít một hơi, đứng dậy, chân khí rót vào thuyền nhỏ.

Hưu!

Thuyền nhỏ giống như tên rời cung, nhanh chóng xông ra ngoài, đuổi theo Hồng Chu Cự Hạm.

Đại khái một phút đồng hồ sau, sương mù trong hồ hóa nhạt, một hòn đảo xuất hiện ở trước mắt Trương Nhược Trần.

Địa Hỏa Thành được xây dựng ở trên đảo.

Bốn phía hòn đảo đều là tuyệt bích dốc đứng cao tới trăm mét, hơn nữa bố trí trận pháp, người bình thường căn bản không cách nào vụng trộm ra vào Địa Hỏa Thành, chỉ có thể đi cửa chính.

Trương Nhược Trần cũng không có mạo hiểm xông vào Địa Hỏa Thành, mà lái thuyền nhỏ đỗ ở cửa chính, giao bạc lệ phí, tự nhiên cũng thuận lợi đi vào Địa Hỏa Thành.

Giờ phút này, chiếc Hồng Chu Cự Hạm kia cũng đỗ ở bên cạnh bờ, võ giả trên Độc Chu Thương Hội đang áp giải từng đám nô lệ xuống, vận chuyển vào trong Địa Hỏa Thành.

- Nhanh lên, bằng không quất chết ngươi.

Một võ giả mặc áo bào tím, tay cầm trường tiên, nghiêm nghị rống to.

Ba!

Roi quất ra ngoài, đánh vào trên người một chiến nô thân hình uy vũ, trên lưng chiến nô kia bị đánh da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa.

Hoa Thanh Sơn chắp hai tay sau lưng, từ trên Hồng Chu Cự Hạm đi xuống, trên mặt mang theo nụ cười tà khí:

- Chiến nô kia là Huyền Cực cảnh đại viên mãn, rất đáng giá, ngươi đừng có quất quá nặng tay, vạn nhất đánh chết, bán ngươi đi chỉ sợ cũng không đủ đền.

- Thuộc hạ minh bạch.

Võ giả áo bào tím kia lập tức quỳ trên mặt đất, sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Vị này là Thiếu chủ của Độc Chu Thương Hội, một trong bảy đại cao thủ trẻ tuổi của Hắc Thị, ở Thiên Ma Lĩnh ba mươi sáu quận quốc, tuyệt đối là nhân vật đỉnh tiêm.

Chính là một đội trưởng bảo vệ của Độc Chu Thương Hội, sao dám đắc tội hắn?

Hoa Thanh Sơn nhìn đội trưởng thị vệ sợ hãi, trong nội tâm hết sức hài lòng, cười nói:

- Yên Trần quận chúa bị giam giữ ở địa phương nào, dẫn ta đi gặp nàng.

Đội trưởng hộ vệ có chút khó xử nói:

- Hội chủ đã hạ lệnh, không có hắn cho phép, bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp cận Yên Trần quận chúa.

- Ha ha!

Trong cổ họng Hoa Thanh Sơn phát ra tiếng cười bén nhọn nói:

- Ngay cả ta cũng không được sao?

Đội trưởng hộ vệ cắn chặt răng nói:

- Thiếu chủ, xin không nên khó xử chúng ta, chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc.

- Được rồi! Ta không làm khó dễ ngươi!

Hoa Thanh Sơn cười nói:

- Ngươi ngẩng đầu lên.

- Thuộc hạ không dám.

Đội trưởng thị vệ vẫn cúi đầu.

- Ta bảo ngươi ngẩng đầu lên!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (5)