Phương pháp đơn giản nhất, là sử dụng Ngự Phong Phi Long Ảnh, tránh né Thiết Đà Bối công kích. Nói cách khác, là kéo dài thời gian.
Thời gian lâu rồi, những võ giả tà đạo bày trận kia tự nhiên không kiên trì nổi, trận pháp tự sụp đổ.
Nhưng Trương Nhược Trần lại không muốn sử dụng loại phương pháp này, ý định tốc chiến tốc thắng.
- Trăm trượng liệu nguyên.
Chân khí trong cơ thể Trương Nhược Trần dũng mãnh tiến ra, hóa thành vô số Linh Hỏa, bao trùm phương viên trăm trượng, giống như hóa thành một biển lửa.
Nhiệt độ trong không khí càng ngày càng cao.
Dùng tu vi của Thiết Đà Bối, tự nhiên không sợ Linh Hỏa.
Thế nhưng những Hoàng Cực cảnh, Huyền Cực cảnh kia, lại căn bản gánh không được.
- Tiểu tử này đến cùng là người nào? Trước đó đưa tới trăm trượng phi tuyết, tạo thành băng thiên tuyết địa. Hiện tại lại gọi ra hỏa diễm, đây là muốn đốt chết toàn bộ chúng ta sao?
- Y phục của ta bốc cháy rồi... A...
- Mặt của ta... Đường chủ, cứu mạng!
...
Những võ giả Hoàng Cực cảnh kia, tuy cũng có chân khí hộ thể, nhưng chân khí mỏng manh, căn bản ngăn không được Linh Hỏa. Rất nhanh, y phục trên người bốc cháy, sau đó tóc và làn da cũng bị Linh Hỏa nhen nhóm.
Sau một lát, 100 võ giả Hoàng Cực cảnh bỏ chạy tán loạn, sử dụng các loại phương pháp dập Linh Hỏa trên người.
Trận pháp hợp kích trong khoảng khắc đã bị công phá.
- Đáng giận!
Thiết Đà Bối thấy đại thế đã mất, lập tức bay vọt lên lưng Phi Vân Hổ, muốn chạy trốn.
Phi Vân Hổ triển khai hai cánh, bay cao lên.
Thiết Đà Bối thở dài một hơi, cuối cùng cũng trốn thoát, trong lòng thầm nghĩ:
- Đệ tử nội cung của Vũ Thị Học Cung kia quả thực quá nghịch thiên, cũng không biết có lai lịch gì. Phải lập tức chạy về Địa Hỏa Thành, kết hợp cao thủ của tất cả thế lực lớn, mới có thể ngăn trở hắn.
Đột nhiên, một thanh âm vang lên ở sau lưng Thiết Đà Bối.
- Thiết Đà Bối, ngươi còn muốn chạy sao?
Chẳng biết lúc nào, thiếu niên đeo mặt nạ kia đã đứng ở trên lưng Phi Vân Hổ.
- Phốc phốc!
Thiết Đà Bối đang muốn xoay người, đột nhiên cái cổ tê rần, đầu bay lên, chỉ nhìn thấy phía dưới xuất hiện một thi thể không đầu.
- Cái kia chính là... Thân thể của ta...
Trong đầu Thiết Đà Bối hiện ra ý niệm cuối cùng.
Hắc Hổ Đường đường chủ hung danh hiển hách, cứ như vậy chết ở trong tay Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần tiếp được đầu lâu của Thiết Đà Bối, thu vào.
- Đầu người của Hắc Hổ Đường đường chủ, ít nhất cũng có thể đổi một ngàn điểm công huân.
Tiêu diệt một Hắc Thị phân hội, thì có một ngàn điểm công huân.
Giết chết Hắc Hổ Đường đường chủ, ý nghĩa vượt xa tiêu diệt một Hắc Thị phân hội.
Đương nhiên, Địa Hỏa Thành lớn như vậy, ý nghĩa lại không giống. Mười Hắc Thị phân hội cộng lại, đoán chừng cũng chỉ tương đương với Địa Hỏa Thành.
Địa Hỏa Thành là phân bộ Hắc Thị lớn nhất phía nam Vân Vũ Quận Quốc, nếu tiêu diệt Địa Hỏa Thành, đối với Hắc Thị mà nói, tuyệt đối là một lần trọng thương.
Đương nhiên, chỉ dựa vào sức một mình Trương Nhược Trần, muốn tiêu diệt Địa Hỏa Thành là một sự tình độ khó tương đối lớn.
- Nếu như Thiết Đà Bối đã chết, vậy ngươi cũng tự do!
Trương Nhược Trần nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Phi Vân Hổ, thi triển Ngự Phong Phi Long Ảnh, từ trên lưng Phi Vân Hổ bay xuống, thân thể ở giữa không trung dừng lại chín lần, cuối cùng bình yên vô sự trở xuống mặt đất.
- Ngao!
Phi Vân Hổ ở trong mây, phát ra một tiếng hổ khiếu, giống như cảm kích ân không giết của Trương Nhược Trần.
Sau đó nó vỗ cánh bay đi, biến mất ở chân trời.
Tuy để cho Phi Vân Hổ chạy, lại không đại biểu Trương Nhược Trần sẽ thả võ giả tà đạo của Hắc Hổ Đường đi.
Người nên giết vẫn phải giết.
Nhìn thấy Trương Nhược Trần giết chết Thiết Đà Bối, những tà nhân Hắc Hổ Đường kia đều bị dọa phá gan, nào còn dám đối địch với Trương Nhược Trần?
- Đại nhân, tha cho chúng ta một mạng! Sau này chúng ta không dám làm việc cho Hắc Thị nữa!
- Chỉ cần đại nhân tha cho chúng ta một mạng, vô luận đại nhân muốn chúng ta làm cái gì, chúng ta đều nguyện ý.
...
Bọn hắn đều quỳ ở trên mặt đất, không ngừng dập đầu, khóc lóc cầu xin tha thứ.
Hôm nay Trương Nhược Trần giết người, còn nhiều hơn trước kia hắn giết cộng lại, căn bản không muốn giết nữa. Nhưng thả bọn họ ly khai, tựa hồ cũng là một tai họa.
Võ giả trong Hắc Thị, ngoại trừ số ít người, cơ hồ đều là thế hệ cùng hung cực ác. Trương Nhược Trần mới không tin tưởng, bọn hắn thật sẽ hối cải.
Xử trí như thế nào đây?
Lâm Ninh San chạy tới, trong mắt mang theo vẻ tàn nhẫn nói:
- Không thể tha bọn hắn, nếu thả bọn họ ly khai, sau này dân chúng bình thường của Vân Vũ Quận Quốc lại không biết có bao nhiêu người sẽ chết ở trong tay bọn hắn. Giết! Toàn bộ đều phải chết!
Trương Nhược Trần nhìn Lâm Ninh San, con mắt sáng ngời nói:
- Đã như vầy, ta giao bọn hắn cho ngươi xử trí.
Sau đó lại bổ sung một câu:
- Đầu của bọn hắn, ngươi có thể mang về Vân Đài Tông Phủ.
Trương Nhược Trần không phải cố ý tặng cho Lâm Ninh San, mà là bởi vì hắn thật không muốn giết người nữa.
Giết người, vốn không phải sự tình đáng giá vui vẻ gì.
Lâm Ninh San đã thích giết người, vậy thì giao cho nàng đi giết.
Trương Nhược Trần đi về phía xa, chuẩn bị tiến về Địa Hỏa Thành.
- Dù muốn giết người, cũng nên đi giết cường giả tà đạo.
Nếu có thể tiêu diệt Địa Hỏa Thành, có lẽ sẽ đạt được số lớn tài nguyên tu luyện và điểm công huân.