Nghe Trương Nhược Trần nói, những võ giả tà đạo kia trước là nao nao, sau đó cười to.
Một võ giả tay cầm côn sắt, cưỡi một linh mã cười nói:
- Tiểu tử, ngươi không phải bị bệnh chứ! Thả chúng ta một con đường sống? Ngươi cho rằng ngươi là Thiên Ma Thập Tú?
Trên lưng Kim Ban Cự Hổ, Lâm Ninh San ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua thiếu niên đeo mặt nạ kia, không khỏi sinh ra cảm giác quen thuộc.
Khí chất của Trương Nhược Trần biến hóa rất lớn, lại đeo mặt nạ, Lâm Ninh San căn bản không nhận ra Trương Nhược Trần, chỉ cảm thấy có chút quen mắt.
Lâm Ninh San nhìn ra được, thiếu niên kia là cố ý ngăn đường đi của Hắc Hổ Đường. Hắn đến cùng là người nào, cũng dám đối nghịch với Hắc Hổ Đường?
Trong nội tâm Lâm Ninh San sinh ra dục vọng muốn sống, kêu lên:
- Ta là đệ tử Vân Đài Tông Phủ, cầu các hạ cứu ta một mạng, tất có thâm tạ.
- Nếu ngươi còn dám nói nhiều một câu, ta cắt đầu lưỡi của ngươi.
Nhiếp Chính Hàn liếc Lâm Ninh San, lạnh lùng nói.
Lâm Ninh San bị khí tức của Nhiếp Chính Hàn chấn nhiếp, lập tức ngậm miệng, điềm đạm đáng yêu nhìn thiếu niên kia.
Hiện tại thiếu niên kia chính là hi vọng duy nhất của nàng.
Nhiếp Chính Hàn nhìn Trương Nhược Trần, trầm giọng nói:
- Các hạ thật muốn đối nghịch với Hắc Hổ Đường ta?
Trương Nhược Trần mặt không biểu tình nói:
- Ta lập lại lần nữa, ta muốn đi Địa Hỏa Thành, nếu như ngươi dẫn đường, có thể tha các ngươi một mạng. Đương nhiên, người Hắc Hổ Đường các ngươi làm ác quá nhiều, phải bị trừng phạt. Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
- Ngươi còn muốn xử phạt chúng ta?
Nhiếp Chính Hàn nói.
- Ta chỉ cảm thấy, các ngươi nên bị giam giữ mười năm, hoặc hai mươi năm.
Trương Nhược Trần nói.
- Khẩu khí thật lớn, Cơ lão tam ta rất muốn nhìn ngươi có bao nhiêu năng lực?
Võ giả tay cầm côn sắt cưỡi linh mã kia, đột nhiên vọt về phía Trương Nhược Trần.
Ầm ầm!
Linh mã chạy trốn, chấn động mặt đất.
Tu vi của Cơ lão tam đạt tới Huyền Cực cảnh đại cực, chính là phụ tá đắc lực của Nhiếp Chính Hàn, Huyết Hồn Côn trong tay là một Chân Vũ Bảo Khí cấp ba, không biết giết qua bao nhiêu cao thủ võ đạo.
Chân khí dũng mãnh tràn vào Huyết Hồn Côn, chín đạo Hỏa hệ minh văn trong côn bị kích hoạt.
Huyết Hồn Côn hoàn toàn bị hỏa diễm bao phủ, phát ra thanh âm xoẹt xoẹt.
Xoạt!
Cơ lão tam một tay cầm côn, đột nhiên kích về phía đỉnh đầu của Trương Nhược Trần, sóng lửa nóng bỏng hóa thành từng đạo lưu quang, vọt mạnh về phía Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần đứng tại nguyên chỗ, không nhúc nhích thoáng một phát.
Trong lòng Cơ lão tam vui vẻ, nguyên lai gặp một kẻ ngu, nhất định là bị khí thế của mình dọa sợ, cho nên mới sợ tới mức động cũng không dám động.
Lâm Ninh San cũng lo lắng, đôi mắt nhìn chằm chằm thiếu niên kia, chẳng lẽ hắn thật chỉ phô trương thanh thế?
Oanh!
Thời điểm Huyết Hồn Côn cách đầu lâu của Trương Nhược Trần nửa xích, lại bị một tầng chân khí tráo ngăn trở, bắn ngược trở về.
Cơ lão tam chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ từ trên Huyết Hồn Côn truyền tới, đánh rách hổ khẩu, Huyết Hồn Côn trong tay bay ra ngoài.
Bịch… Huyết Hồn Côn rơi xuống đất, đạp nát một tảng đá ngàn cân.
Cơ lão tam sợ tới mức hồn phi phách tán, hoảng sợ nói:
- Chân khí tráo hộ thể! Mọi người cẩn thận, hắn là cường giả Địa Cực cảnh.
Cơ lão tam cưỡi linh mã, lập tức chạy trở về.
Trương Nhược Trần cũng không có ra tay đánh chết Cơ lão tam, vẫn đứng tại chỗ, lộ ra cực kỳ bình tĩnh.
Những cao thủ tà đạo của Hắc Hổ Đường, sắc mặt đều bị dọa đến tái nhợt, không thể tin nhìn thiếu niên kia.
Tuy trên mặt thiếu niên kia đeo mặt nạ, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra tuổi của hắn không lớn, tuyệt đối sẽ không vượt qua hai mươi.
Trẻ tuổi như vậy đã đến Địa Cực cảnh, thật đáng sợ rồi!
Nhiếp Chính Hàn là nhân vật thứ tư của Hắc Hổ Đường, cũng ở thời điểm hơn năm mươi tuổi, mới đạt tới Địa Cực cảnh.
Nhiếp Chính Hàn lấy ra Cự Phủ, nắm ở trong tay, ánh mắt cảnh giác nhìn Trương Nhược Trần nói:
- Các hạ là đệ tử nội cung của Vũ Thị Học Cung?
Khóe miệng của Trương Nhược Trần nhếch lên nói:
- Không sai.
Võ giả Hắc Hổ Đường đều khẩn trương, bọn họ đều biết cao thủ của Vũ Thị Học Cung sẽ chạy đến Linh Nhạc Trấn, sớm đã chuẩn bị tâm lý. Thế nhưng tận mắt thấy cao thủ của Vũ Thị Học Cung, trong nội tâm vẫn cực kỳ khẩn trương.
Đây chính là cường giả trong hàng đệ tử nội cung của Vũ Thị Học Cung.
- Bày trận!
Nhiếp Chính Hàn rống lớn.
Những võ giả Hắc Hổ Đường kia phân tán ra, hình thành vòng tròn to lớn, vây Trương Nhược Trần ở chính giữa.
Trong tay từng võ giả đều cầm ngọc thạch, rót chân khí vào, trong ngọc thạch bay ra minh văn trận pháp.
Hơn mười đạo minh văn giao thoa, hình thành một trận pháp to lớn, mấy chục võ giả hoàn toàn hợp thành nhất thể.
- Trận pháp hợp kích.
Trương Nhược Trần đứng ở trung ương trận pháp, cũng không kinh hoảng, mà nhẹ gật đầu nói:
- Có chút ý tứ.
Trận pháp hợp kích, ở võ đạo giới sử dụng được cực kỳ rộng rãi.
Trận Pháp Sư sớm khắc minh văn ở trong ngọc thạch, trở thành trận cơ. Chỉ cần võ giả rót chân khí vào trận cơ, là có thể kích phát trận pháp ra.
Số lượng trận cơ càng nhiều, tu vi của võ giả càng mạnh, uy lực của trận pháp hợp kích lại càng lớn.
Một bộ trận pháp hợp kích, ít nhất chỉ có hai trận cơ, chỉ cần hai võ giả là có thể thúc dục trận pháp.
Có trận pháp hợp kích siêu cấp, thậm chí có hơn vạn trận cơ, uy lực cực kỳ cường đại.
Bình thường mười Hoàng Cực cảnh tiểu cực, sử dụng trận pháp hợp kích, hoàn toàn có thể đối phó một Huyền Cực cảnh sơ kỳ.
Kỳ thật trận pháp hợp kích là làm cho võ giả ở trong thời gian ngắn, kích phát chân khí trong cơ thể ra, liên hợp hết thảy mọi người, bộc phát ra lực lượng siêu việt mấy lần bản thân.
Khống chế loại trận pháp hợp kích này, chân khí của võ giả sẽ tiêu hao rất nhanh.
Nếu võ giả bày trận hao hết chân khí, như vậy trận pháp sẽ tự sụp đổ.
Võ giả Hắc Hổ Đường, tổng cộng có chừng 67 người, trong đó năm mươi bảy người đều là Hoàng Cực cảnh, chín người là Huyền Cực cảnh, chỉ có Nhiếp Chính Hàn đạt tới Địa Cực cảnh.
Sáu mươi bảy người đều cầm trận cơ, trong đó ngọc thạch trong tay Nhiếp Chính Hàn có chừng hai mươi đạo minh văn. Mỗi một đạo minh văn đều cực kỳ to lớn, giống như hai mươi cây cột, hoàn toàn chống đỡ trận pháp lên.
Trận cơ của chín Huyền Cực cảnh thì có khống chế ba đạo minh văn, có khống chế mười đạo minh văn, hình thành tầng trụ cột thứ hai của trận pháp.
Còn lại năm mươi bảy Hoàng Cực cảnh, bọn hắn đều chỉ khống chế một đạo minh văn.
Sáu mươi bảy võ giả, ở dưới tác dụng của trận pháp hợp kích, lực lượng hoàn toàn kết hợp chung một chỗ.
- Bộ trận pháp hợp kích này, ít nhất cũng phải tốn hao trăm vạn lượng bạc mới có thể mua được!
Trong lòng Trương Nhược Trần thầm nghĩ.
- Hỏa Long Tỏa.
Nhiếp Chính Hàn hét lớn.
Trận pháp hoàn toàn kích hoạt, không ngừng xoay tròn, ngưng tụ ra từng sợi hỏa diễm.
Những hỏa diễm kia giao thoa, hình thành một Hỏa Long dài hơn mười thước. Hỏa Long quạt hai cánh, duỗi ra long trảo cực lớn, đánh về phía đỉnh đầu của Trương Nhược Trần.
- Không chịu nổi một kích!
Trương Nhược Trần đánh ra ngoài một chưởng, chưởng lực cường đại tuôn ra, hình thành chưởng ấn dài hơn một mét.
Bành!
Chưởng ấn trực tiếp đập vỡ Hỏa Long.
- Thật lợi hại!
Trong lòng Nhiếp Chính Hàn giật mình.
Vừa rồi lực lượng của Hỏa Long kia, đủ để một trảo đánh Nhiếp Chính Hàn hắn trọng thương, lại bị đối phương một chưởng nứt vỡ. Tu vi của thiếu niên kia quả thực thâm bất khả trắc!
- Khai Thiên Liệt Địa!
Nhiếp Chính Hàn giơ Cự Phủ lên, tất cả minh văn đều tuôn về phía Cự Phủ.
Cự Phủ tản mát ra hào quang chói mắt, phách trảm xuống dưới.
Một phủ ảnh dài hơn mười thước phá vỡ hư không, mang theo khí thế cực kỳ cường đại, về phía trên đỉnh đầu Trương Nhược Trần bổ xuống.
Cự Phủ là một Chân Vũ Bảo Khí cấp sáu, bên trong có 35 đạo minh văn. Dùng tu vi của Nhiếp Chính Hàn, căn bản không có khả năng đồng thời kích hoạt 35 đạo minh văn.
Thế nhưng nhờ lực lượng của trận pháp hợp kích, Nhiếp Chính Hàn lại hoàn toàn kích hoạt 35 đạo minh văn, bộc phát ra lực lượng vô cùng khủng bố.
Cánh tay Trương Nhược Trần duỗi ra, Huyết Hồn Côn nguyên lai rơi trên mặt đất, ở dưới chân khí dẫn động xuống, bay đến trong tay của hắn.
Mặc dù Huyết Hồn Côn chỉ là Chân Vũ Bảo Khí cấp ba, thế nhưng nắm giữ ở trong tay Trương Nhược Trần, lại bộc phát ra lực lượng không gì sánh kịp.
Oanh!
Cánh tay Trương Nhược Trần vung lên, Huyết Hồn Côn va chạm với Cự Phủ, phát ra tiếng nổ mạnh điếc tai nhức óc.
Huyết Hồn Côn bị lực lượng cường đại chấn vỡ, hóa thành vô số khối sắt vỡ vụn, bay về bốn phía.
- Phốc! Phốc...
Hơn mười võ giả bị mảnh vỡ đục lỗ thân thể, bay rớt ra ngoài, nằm rạp trên mặt đất kêu rên.
Nhiếp Chính Hàn cũng bị lực trùng kích cường đại chấn lui về phía sau hơn mười trượng, trên cánh tay nứt ra từng vết máu, năm ngón tay đau đớn, Cự Phủ thiếu chút nữa từ trong tay của hắn bay ra ngoài.
Trương Nhược Trần chỉ tiện tay một kích, trận pháp hợp kích đã bị đánh cho chia năm xẻ bảy, ngay cả Nhiếp Chính Hàn cũng bị đánh trọng thương.
- Mọi người chạy mau, người này không phải chúng ta có thể đối phó được!
Nhiếp Chính Hàn kêu một tiếng, lập tức nhảy đến trên lưng Cự Hổ, muốn cưỡi Cự Hổ đào tẩu.
- Trước đã cho các ngươi cơ hội, các ngươi lại không quý trọng. Hiện tại các ngươi cho rằng còn có thể chạy thoát?
Trương Nhược Trần thi triển Ngự Phong Phi Long Ảnh, bước ra một bước, trực tiếp bay ra tầm hơn mười trượng, đứng ở trên đỉnh đầu Nhiếp Chính Hàn.
Nhiếp Chính Hàn biến sắc, tay cầm Cự Phủ bổ tới.
Bành!
Trương Nhược Trần đánh xuống một chưởng, chưởng lực cường đại tuôn trào, đánh cho Nhiếp Chính Hàn bay ra ngoài, thân thể đụng vào vách tường.
Ầm ầm.
Cả gian phòng sụp đổ, Nhiếp Chính Hàn bị chôn ở trong phế tích.
Toàn thân Nhiếp Chính Hàn máu chảy đầm đìa, từ trong phế tích leo ra, có chút sợ hãi nhìn thiếu niên đeo mặt nạ, cắn răng nói:
- Mặc dù là... Vũ Thị nội cung, cũng không có mấy người tu vi... Đạt tới trình độ như ngươi, bọn hắn đều là tồn tại uy danh hiển hách. Ngươi rốt cuộc là ai?