Trên đường phố, vang lên tiếng hổ khiếu điếc tai nhức óc.
Chỉ nháy mắt, cát bay đá chạy, lá khô tung bay đầy trời.
Ánh mắt của Lâm Thần Dụ ngưng tụ, nhìn về phương hướng hổ khiếu, chỉ thấy một Cự Hổ ở cuối đường đi tới.
Cự Hổ mỗi đi một bước, mặt đất sẽ chấn động thoáng một phát.
Trên lưng Cự Hổ ngồi một nam tử tóc rối tung, mặt mọc đầy râu.
Hắn lưng cõng một thanh Cự Phủ rộng hai thước, phía sau đi theo mấy chục võ giả diện mục dữ tợn, bao vây Lâm Thần Dụ và Lâm Ninh San lại.
- Giết người Hắc Hổ Đường còn muốn đi?
Nam tử ngồi ở trên lưng Cự Hổ nhìn Lâm Thần Dụ, trên người tản mát ra khí thế cường đại.
Lâm Ninh San bị khí thế của nam tử kia dọa sợ, sắc mặt trở nên trắng bệch, liên tiếp lui về phía sau sáu bước, trốn đến sau lưng Lâm Thần Dụ.
Sắc mặt của Lâm Thần Dụ cũng trở nên ngưng trọng nói:
- Các hạ là người nào?
- Hắc Hổ Đường, Nhiếp Chính Hàn.
Ánh mắt nam tử nhìn Lâm Ninh San nói:
- Ta biết các ngươi không phải đệ tử Vũ Thị Học Cung, mà là đệ tử Vân Đài Tông Phủ. Nhưng các ngươi giết Hồng Lôi và Hồng Mãnh, cũng nên cho Hắc Hổ Đường chúng ta một cái công đạo. Làm đền bù tổn thất, cô gái kia phải lưu lại. Người đâu, bắt cô gái kia, mang về Địa Hỏa Thành.
- Ta xem ai dám?
Lâm Thần Dụ nhảy lên, hai tay nắm lấy chuôi kiếm, chân khí từ trong cơ thể tràn ra, kích hoạt minh văn trong thân kiếm.
Xoạt!
Mũi kiếm vọt lên một đạo hào quang dài mấy trượng, linh khí chung quanh bị hấp dẫn qua.
Nhiếp Chính Hàn cười lạnh, nắm chiến phủ, từ trên lưng Cự Hổ nhảy lên cao hơn 10 mét, sau đó rơi xuống, một búa bổ về phía Lâm Thần Dụ.
- Thiên Tâm Mãn Nguyệt!
Lâm Thần Dụ điều động chân khí toàn thân, một kiếm chém ra ngoài.
Phốc phốc!
Chiến kiếm trong tay Lâm Thần Dụ bị Cự Phủ chặt đứt, Cự Phủ kéo lê một vòng cung, bổ vào trên người, chặt đứt cánh tay phải của Lâm Thần Dụ.
- A...
Lâm Thần Dụ hét thảm, bụm lấy cánh tay đang tuôn ra máu tươi, ngã ở trong vũng máu, không ngừng lăn lộn.
- Phi!
Nhiếp Chính Hàn phun ra một ngụm nước bọt, thu hồi chiến phủ, khinh thường nói:
- Nể tình ngươi là đệ tử Vân Đài Tông Phủ, hôm nay tạm tha ngươi một mạng.
Ánh mắt của Nhiếp Chính Hàn nhìn về phía Lâm Ninh San, ngón tay nâng cằm nàng lên, đánh giá dung nhan mỹ lệ kia, cười nói:
- Là một mỹ nhân không tệ, mang về, đưa cho đường chủ làm thị thiếp.
Lâm Ninh San nhìn Lâm Thần Dụ ngã trong vũng máu, đầu óc trống rỗng, tu vi của đại ca cường đại như vậy, lại bị người một búa đánh bại, ngay cả cánh tay cũng bị chém đứt.
Nhìn bóng lưng của Nhiếp Chính Hàn, Lâm Ninh San cảm giác sợ hãi thật sâu.
- Ngươi... Ngươi thả ta ly khai... Ta là vị hôn thê của thất vương tử điện hạ...
Lâm Ninh San huy động chiến kiếm, đánh lui hai võ giả muốn bắt nàng.
- Thất vương tử rắm chó gì, đêm nay qua đi, ngươi chính là nữ nhân của đường chủ chúng ta.
Một võ giả cười nói.
- Nói không chừng tương lai còn là nữ nhân của tất cả huynh đệ chúng ta.
Võ giả khác cũng đi về phía Lâm Ninh San.
Nhiếp Chính Hàn có chút không vui nói:
- Đừng lãng phí thời gian, trói nàng lại, đưa đến Địa Hỏa Thành.
Hai võ giả đồng thời công kích về phía Lâm Ninh San, bọn họ đều là Huyền Cực cảnh đại cực, rất nhanh liền khống chế Lâm Ninh San, sử dụng khóa sắt trói nàng lại, cột vào trên lưng Cự Hổ.
Lâm Ninh San luôn cực kỳ kiêu ngạo, chưa bao giờ gặp sự tình như vậy, nếu thật bị đưa đến Địa Hỏa Thành, không thể nghi ngờ là rơi vào động ma.
Bây giờ nên làm gì?
Ánh mắt những tà nhân kia nhìn nàng cực nóng, giống như muốn lột sạch y phục trên người nàng, làm cho Lâm Ninh San cảm giác cực kỳ bất lực và sợ hãi, trong mắt chảy xuống nước mắt.
Thời điểm đám người Hắc Hổ Đường đi đến cửa Linh Nhạc Trấn, lại gặp một thiếu niên đeo mặt nạ kim loại.
Thiếu niên kia nhìn chỉ tầm mười mấy tuổi, dắt một con Tuyết Hoa Điêu, từ từ đi tới, đứng ở trước người đám tà nhân.
- Tiểu tử, còn không lập tức cút đi, ngay cả đường đi của Hắc Hổ Đường cũng dám ngăn cản, ngươi muốn chết sao?
Một võ giả quát tháo.
Nhiếp Chính Hàn lại trừng võ giả kia, tên này lập tức ngậm miệng, không dám nhiều lời.
Võ giả khác nhìn không ra thiếu niên kia lợi hại, Nhiếp Chính Hàn lại nhìn ra. Bởi vì thiếu niên kia dắt man cầm, là một man cầm cấp ba Tuyết Hoa Điêu.
Chiến lực của man cầm cấp ba, có thể so với Địa Cực cảnh.
Tốc độ của man cầm cấp ba, còn nhanh hơn Địa Cực cảnh bình thường nhiều lắm.
Có thể lấy man cầm cấp ba làm tọa kỵ, thiếu niên kia sao có thể là người bình thường?
Nhiếp Chính Hàn nhìn thiếu niên kia, có chút chắp tay nói:
- Tại hạ Hắc Hổ Đường Nhiếp Chính Hàn, không biết các hạ xưng hô như thế nào?
Trương Nhược Trần nhìn Nhiếp Chính Hàn, sau đó ánh mắt lại nhìn thoáng qua Lâm Ninh San, trong mắt không mang theo bất luận biểu lộ gì nói:
- Hắc Hổ Đường? Các ngươi là Hắc Hổ Đường trong Hắc Thị?
Con mắt của Nhiếp Chính Hàn co rụt lại nói:
- Đúng vậy.
Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu nói:
- Được rồi! Ta tìm chính là các ngươi! Nếu các ngươi mang ta đi Địa Hỏa Thành, ta có thể cân nhắc tha các ngươi một con đường sống!
Trương Nhược Trần cũng không ngờ sẽ ở một trấn nhỏ gặp được tà nhân Hắc Thị.
Nếu gặp được, vậy thì thuận tay tiêu diệt một phân hội, đã có thể rèn luyện mình, còn có thể kiếm lấy điểm công huân.