Bạch Cốt Sinh Cơ Đan không hổ là đan dược tứ phẩm, ẩn chứa lực lượng huyết khí cực kỳ cường đại.
Trương Nhược Trần luyện hóa đan khí, miệng vết thương lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại.
Chưa tới một canh giờ, thương thế đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Sau khi thương thế khỏi hẳn, Trương Nhược Trần chia tay Trần Hi Nhi, tiến về Thông Thánh Sơn.
- Dùng thực lực của ta bây giờ, ở dưới tình huống không bạo lộ kiếm tâm thông minh và Không Gian lĩnh vực, tối đa có thể chống lại Địa Cực cảnh tiểu cực, thậm chí có hi vọng đánh bại đối phương.
- Nhưng gặp cường giả như Tả Lãnh Huyền, dù sử dụng tất cả át chủ bài, cũng không có bất kỳ cơ hội thủ thắng nào. Tu vi cảnh giới chênh lệch quá lớn.
Trong nội tâm Trương Nhược Trần cực kỳ bức thiết đột phá đến Địa Cực cảnh, thế nhưng lại không thể không áp chế cảnh giới, trùng kích Huyền Cực cảnh vô thượng cực cảnh.
Hơn nữa không chỉ vì trùng kích vô thượng cực cảnh, càng trọng yếu hơn là, Trương Nhược Trần cũng muốn để cảnh giới lắng đọng một thời gian ngắn, đánh trụ cột càng thêm kiên cố.
- Tả Lãnh Huyền chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu hắn lại đối phó ta lần nữa, ta nên làm sao ứng đối?
Trương Nhược Trần nhíu mày, cảm giác áp lực cực lớn.
Lần nữa đi vào Thông Thánh Sơn, Hoắc Thịnh và Triệu Minh Công căn bản không dám ngăn trở, trực tiếp cho đi.
Ngay cả Nhạc Thiên Phàm cũng thua ở trong tay Trương Nhược Trần, hai người bọn họ chỉ là Địa Cực cảnh trung kỳ, thì càng không phải đối thủ của Trương Nhược Trần. Huống chi sau lưng Trương Nhược Trần còn có Trần Hi Nhi, bọn hắn căn bản không dám đắc tội.
Trương Nhược Trần đi xa, Triệu Minh Công và Hoắc Thịnh mới thấp giọng nghị luận.
- Trương Nhược Trần kia thật sự đánh bại Nhạc Thiên Phàm?
Hoắc Thịnh không có tận mắt quan sát trận chiến ấy, cho nên như trước có chút không tin.
Triệu Minh Công thấp giọng nói:
- Ta tận mắt nhìn thấy, há có thể giả bộ? Trương Nhược Trần kia thật không dễ gây, còn chưa đột phá Địa Cực cảnh đã lợi hại như vậy, nếu hắn đột phá Địa Cực cảnh, khẳng định sẽ càng thêm kinh khủng.
Hoắc Thịnh cười lạnh.
- Dù lợi hại thì sao? Nếu không có Trần sư tỷ cho hắn chỗ dựa, hắn đã bị Tả sư huynh phế tu vi. Thoát được một lần, còn có thể thoát được lần thứ hai sao?
- Nói trở lại, Trương Nhược Trần cũng thật may mắn, không chỉ đính hôn với Yên Trần quận chúa, còn có thể được Trần sư tỷ ưu ái.
Triệu Minh Công có chút ghen ghét nói:
- Loại đệ tử nội cung giống như chúng ta, Yên Trần quận chúa và Trần sư tỷ căn bản nhìn cũng lười nhìn.
Hoắc Thịnh hừ lạnh:
- Ngươi cho rằng đối với Trương Nhược Trần mà nói, đây là chuyện tốt? Ở Thiên Ma Lĩnh, thiên tài tuấn kiệt truy cầu Yên Trần quận chúa và Trần sư tỷ có bao nhiêu? Trương Nhược Trần có thể chống đỡ được mấy người? Chờ coi! Trương Nhược Trần đắc ý không được bao lâu!
...
Trong Thông Thánh Sơn, tổng cộng có sáu Phong Quyển mật thất, trong đó ba tòa Phong Quyển mật thất Địa cấp, chuyên cung cấp cho Địa Cực cảnh tu luyện.
Ba tòa Phong Quyển mật thất Thiên cấp khác, chuyên cung cấp cho võ giả Thiên Cực cảnh tu luyện.
Thời điểm Trương Nhược Trần tới ngoài mật thất tu luyện, vừa vặn có một Phong Quyển mật thất Địa cấp trống.
Người trông coi sáu Phong Quyển mật thất, là một lão giả mặc áo bào màu bạc. Hắn xếp bằng ở dưới đất, tựa hồ đang tu luyện, thẳng đến Trương Nhược Trần gọi mới hắn tỉnh dậy, hắn mới chậm rãi mở ra hai mắt già nua.
- Ngươi không phải đệ tử nội cung?
Lão giả nhìn Trương Nhược Trần thật sâu, ánh mắt giống như từng đạo châm mang.
Trương Nhược Trần nói:
- Học sinh chính là đệ tử ngoại cung của Tây viện.
Lão giả nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Tu vi không đạt tới Địa Cực cảnh, tiến vào Phong Quyển mật thất Địa cấp sẽ rất nguy hiểm, ngươi tốt nhất suy nghĩ kỹ càng.
Trương Nhược Trần nói:
- Học sinh đã dám đến Thông Thánh Sơn, thì khẳng định đã cân nhắc cực kỳ tinh tường.
Trương Nhược Trần nhất định phải mau chóng tu luyện Ngự Phong Phi Long Ảnh tới đại thành, dù lại nguy hiểm, cũng phải tiến vào tu luyện.
Lão giả thấy quá nhiều đệ tử ngoại cung tự cho là đúng, trước khi tiến vào mật thất tu luyện, toàn bộ đều ý chí chiến đấu sục sôi. Nhưng tiến vào mật thất tu luyện không bao lâu, sẽ lập tức vết thương chồng chất trốn ra.
Cái này là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Lão giả cũng không khuyên nữa, lấy ra một viên Cảm Ứng Châu, đưa cho Trương Nhược Trần nói:
- Nhớ kỹ hai điểm, thứ nhất, nếu không kiên trì nổi, lập tức bóp nát Cảm Ứng Châu. Ngàn vạn lần đừng gượng chống, sẽ có nguy hiểm tánh mạng.
- Thứ hai, mở ra mật thất tu luyện một lần, cần giao 100 điểm công huân, dài nhất có thể ở bên trong tu luyện nửa tháng. Đương nhiên, nếu ngươi chỉ ở bên trong tu luyện một phút đồng hồ liền không kiên trì nổi, trốn ra, cũng sẽ không trả điểm công huân lại cho ngươi. Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?
- Ta suy nghĩ kỹ rồi!
Trương Nhược Trần tiếp nhận Cảm Ứng Châu, đi đến bên ngoài Phong Quyển mật thất Địa cấp, chờ đợi đại môn mở ra.
Ầm ầm!
Cửa đá từ từ mở ra.
Đằng sau cửa đá, xuất hiện một tầng quang môn, trên quang môn, từng đạo trận pháp lưu động, giống như gợn sóng trên mặt nước.
Xoạt!
Trương Nhược Trần đi vào, thân thể bị quang môn thôn phệ, lập tức đi vào một mật thất tu luyện tối đen.
Đây là một mật thất hình tròn cực lớn, đường kính đại khái 50 mét.
Bốn phương tám hướng đều là thạch bích cứng rắn như sắt, trên thạch bích khảm nạm Linh Tinh, giống như từng viên ngôi sao trong đêm tối, tản mát ra quang điểm lẻ tẻ.