Trương Nhược Trần cưỡi Dương Mã, cầm theo cung tiễn xông vào Vương Sơn.
Vương Sơn vốn là bãi săn bắn của vương tộc, thế núi cao lớn, có thác nước, vách núi, thâm cốc, rừng rậm… Mãnh thú trong núi đa số là mãnh thú cấp một, chỉ có số ít là mãnh thú cấp hai.
Bốn mươi ba võ giả trẻ tuổi đi vào Vương Sơn, giống như một hạt cát rơi xuống biển lớn, không bao lâu sau, tất cả mọi người đều biến mất không thấy bóng dáng.
- Xoạt!
Một bóng dáng màu trắng từ bụi gai cao đến nửa người lướt qua, trong chớp mắt đã xuyên qua bãi đất trống hơn sáu mươi mét, sau đó xông thẳng vào trong rừng rậm.
Tốc độ của hình bóng màu trắng kia quá nhanh, nếu như là người không tu luyện võ đạo thì chắc chắn sẽ không nhìn ra hình dáng của nó.
Đương nhiên Trương Nhược Trần có thể nhìn ra, đó là một con mãnh thú có dáng vẻ giống như Thỏ.
Thỏ Quỷ Ảnh là mãnh thú cấp một có tốc độ cực nhanh, hàm răng và móng vuốt của nó cực kỳ sắc nhọn, nhưng sức phòng ngự lại kém.
Lực lượng tương đương với võ giả Hoàng Cực cảnh sơ kỳ, tốc độ lại sánh ngang võ giả Hoàng Cực cảnh tiểu cực.
- Chỉ là một con Thỏ Quỷ Ảnh mà thôi, không đáng để lãng phí một Kinh Lôi Tiễn.
Trương Nhược Trần vốn đã giương cung lên nhưng sau đó lại lắc đầu, không bắn mũi tên ra.
Bắn chết được mãnh thú có đẳng cấp càng cao thì thành tích càng tốt.
Trong số mãnh thú cấp một thì Thỏ Quỷ Ảnh chỉ có thể xem là loại mãnh thú hạ đẳng. Vì một con mãnh thú hạ đẳng mà lãng phí đi một mũi tên, Trương Nhược Trần cảm thấy không đáng.
- Dừng!
Ở một hướng khác, một tiếng xé gió vang lên!
Một Kinh Lôi Tiễn phóng ra ánh sáng như tia chớp, bắn trúng vào đỉnh đầu con Thỏ Quỷ Ảnh kia.
- Phụt!
Đầu con Thỏ Quỷ Ảnh bị Kinh Lôi Tiễn cắm xuyên qua, một viên Lôi Điện Linh Tinh được khảm ở trong đầu mũi tên lập tức nổ ra, hóa thành một quả cầu điện to bằng nắm đấm. Cầu điện vỡ ra liền hóa thành từng luồng điện nhỏ.
Thỏ Quỷ Ảnh ngã xuống gốc cây chết ngay lập tức.
Lục vương tử cưỡi Dương Mã chạy đến, không xuống ngựa, phần eo hơi khom, cơ thể nghiêng xuống mặt đất, năm ngón tay nắm chặt vào Kinh Lôi Tiễn cắm trên đỉnh đầu con Thỏ Quỷ Ảnh rồi kéo nó lên.
- Cửu đệ, lần đầu tham gia săn bắn Vương Sơn cảm thấy thế nào? Ngay cả mãnh thú mà cũng không dám giết sao? Làm một người đàn ông thì phải gan dạ lên mới được.
Lục vương tử nhấc con Thỏ Quỷ Ảnh lên, trên mặt mang theo nụ cười mỉa mai.
Theo hắn thấy thì có lẽ Trương Nhược Trần quả thực là thiên tài tu võ, nhưng dù gì cũng lần đầu tham gia săn bắn, nhát gan là chuyện rất bình thường.
Đấu võ với chém giết hoàn toàn là hai phạm trù khác nhau.
Đợt khảo hạch cuối năm cho vào phần thi săn bắn này không chỉ là để kiểm nghiệm thực lực của võ giả, mà còn là để kiểm nghiệm sự gan dạ của võ giả nữa.
Nếu như ngay cả mãnh thú còn không dám giết thì cho dù tu vi võ đạo có cao đến mấy cũng có tác dụng gì cơ chứ?
Lục vương tử mới mười tám tuổi nhưng tu vi đạt đến Hoàng Cực cảnh tiểu cực đỉnh phong.
Trương Nhược Trần nói:
- Ta chỉ là không muốn lãng phí một mũi tên mà thôi!
Mắt Lục vương tử khẽ híp lại, cười lạnh nói:
- Nếu như ngươi cho rằng như vậy thì quả thực là sai lầm lớn rồi. Số lượng mãnh thú trong Vương Sơn rất có hạn, không phải ai cũng có thể dùng năm Kinh Lôi Tiễn để săn giết hết năm con mãnh thú đâu!
Nói xong những lời này, Lục vương tử cũng cưỡi ngựa đi luôn, biến mất trong rừng.
- Xem ra, ta phải cố gắng mới được!
Trương Nhược Trần cưỡi Dương Mã phi sang hướng khác.
Trong vòng nửa canh giờ, Trương Nhược Trần gặp ba con Thỏ Quỷ Ảnh, nhưng hắn lại không bắn Kinh Lôi Tiễn, mà tiếp tục đi tìm những con mãnh thú khác.
- Ò ọ!
Một tiếng trâu rống đinh tai nhức óc vang lên từ phía bên trái của Trương Nhược Trần.
Trong lòng Trương Nhược Trần thầm vui mừng, lập tức đi về phía âm thanh phát ra, rất nhanh đã nhìn thấy ba con Man Ngưu có cơ thể cực lớn đang đứng bên khe nước.
Man Ngưu là loại mãnh thú hạ đẳng cấp một, lực lượng của nó có thể so với võ giả Hoàng Cực cảnh hậu kỳ, lực phòng ngự có thể so với Hoàng Cực cảnh tiểu cực.
Thế nhưng đã có người đến khe nước nhanh hơn Trương Nhược Trần một bước, lúc này nàng đang đứng đối diện với ba con Man Ngưu.
Cửu quận chúa Trương Vũ Hy mặc Hoàng Tước bào, cưỡi trên lưng của Dương Mã, mái tóc dài đen óng buông xõa đến eo, để lộ ra một nụ cười say mê lòng người, nhìn Trương Nhược Trần một cái rồi nói:
- Cửu đệ, đệ đến chậm một bước rồi, ba con Man Ngưu này đã thuộc về ta!
Ò ọ!
Ba con Man Ngưu hai mắt đỏ ngầu, móng thép đạp lên mặt đất làm tóe lên từng đốm lửa.
- Đùng đoàng!
Ba con Man Ngưu cùng lúc xông về phía Cửu quận chúa.
Cửu quận chúa đồng thời rút ra ba mũi Kinh Lôi Tiễn vắt lên dây cung, sau đó kéo cung cong thành hình lưỡi liềm.
- Vút!
Ba mũi Kinh Lôi Tiễn được bắn ra cùng một lúc, bắn trúng ấn đường của ba con Man Ngưu, cắm sâu vào da khoảng bảy tấc.
Điện quang từ trong đầu mũi tên phóng ra, ba con Man Ngưu chết ngay tại chỗ, ngã xuống khe nước khiến nước bắn lên tung tóe.
Cửu quận chúa thu cung, nhìn về phía Trương Nhược Trần đang đứng ở chỗ xa, ánh mắt vui vẻ:
- Tiễn pháp Tam Phân Quy Nguyên của ta chính là võ kỹ Nhân cấp hạ phẩm. Cửu đệ, ngươi cảm thấy thế nào?
Trương Nhược Trần nhìn mặt nước phía sau Cửu quận chúa, ánh mắt khé híp lại, trong miệng hét lên một tiếng:
- Cẩn thận!
Cửu quận chúa cũng cảm nhận được nguy hiểm nên quay người lại nhìn, chỉ thấy trong khe nước lại xuất hiện một con mãnh thú có thân hình lớn gấp hai lần Man Ngưu lúc trước.
Trên người nó có bọc một lớp da giống như kim loại, đỉnh đầu mọc hai cái sừng sắc nhọn, điên cuồng lao về phía Cửu quận chúa.
- Ầm!