Làm một võ giả, nếu không có bối cảnh cường đại, thì ý nghĩa không chiếm được công pháp tu luyện cao thâm, không chiếm được tài nguyên tu luyện.
Không có hai đồ vật này, tựu thiên tư của ngươi lại cao, cũng rất khó thành cường giả đỉnh phong.
Hiện tại một cơ hội bày ở trước mặt, Khổng Tuyên tự nhiên phải cố gắng đi tranh thủ.
Khổng Tuyên cực kỳ thức thời, không đi hỏi tại sao Trương Nhược Trần lại có công pháp của Khổng Tước Bán Nhân tộc, mà lập tức thề.
Sau khi thề, Khổng Tuyên có chút tâm thần bất định nói:
- Công tử, ngài thật có công pháp tu luyện của Khổng Tước Bán Nhân tộc?
Ở Khổng Tuyên xem ra, Trương Nhược Trần lấy ra công pháp, tối đa cũng chỉ là Linh cấp hạ phẩm.
Phải biết mặc dù là Vương tộc của Vân Vũ Quận Quốc, công pháp cao nhất cũng chỉ là Linh cấp trung phẩm Tiên Thiên Công.
Đương nhiên, mặc dù là Linh cấp hạ phẩm, đối với Khổng Tuyên mà nói, đã là công pháp cực kỳ cao. Nếu Trương Nhược Trần không truyền cho nàng, nàng căn bản không có cơ hội học tập được loại công pháp cấp bậc này.
Trương Nhược Trần nói:
- Nếu ngươi tiếp tục tu luyện Huyền Phong Thính Đào Công, dù đạt tới Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, tối đa cũng chỉ có thể mở ra mười hai kinh mạch. Số lượng kinh mạch trong cơ thể ít, sau này tốc độ tu luyện sẽ càng ngày càng chậm, thậm chí ngừng không tiến. Hơn nữa võ giả số lượng kinh mạch trong cơ thể ít, thời điểm cùng người giao thủ, cũng sẽ ăn thiệt thòi rất lớn. Bởi vì tốc độ điều động chân khí của ngươi kém đối thủ quá nhiều.
Vì sao Trương Nhược Trần có thể vượt qua mấy cảnh giới đánh bại địch nhân, không chỉ vì hắn ở Hoàng Cực cảnh đạt tới vô thượng cực cảnh, còn vì hắn tu luyện Cửu Thiên Minh Đế Kinh, trong cơ thể mở ra ba mươi sáu kinh mạch.
Tốc độ điều động chân khí, hắn viễn siêu võ giả cùng cảnh giới, bạo phát ra lực lượng tự nhiên càng cường đại.
Trương Nhược Trần lại nói:
- Đương nhiên, bây giờ ngươi mới Hoàng Cực cảnh tiểu cực, kinh mạch trong cơ thể còn chưa định hình, hoàn toàn có thể đổi công pháp khác, mở ra càng nhiều kinh mạch nữa. Ta muốn truyền cho ngươi công pháp, tên là Khổng Tước Thánh Điển. Ta có thể minh xác nói cho ngươi biết, ta chỉ có bốn tầng trước, tối đa có thể để ngươi tu luyện tới Thiên Cực cảnh. Có tu luyện loại công pháp này hay không, đều xem lựa chọn của chính ngươi.
- Khổng Tước Thánh Điển ?
Khổng Tuyên biến sắc, hoàn toàn ngừng thở, không thể tin nhìn Trương Nhược Trần.
Khổng Tước Thánh Điển là một trong hai công pháp cấp cao nhất của Khổng Tước Sơn Trang, nổi danh với Vũ Hóa Kinh, chỉ có thiên tài trực hệ của Khổng Tước Sơn Trang mới có cơ hội tu luyện.
Trương Nhược Trần bỏ qua Khổng Tuyên khiếp sợ, tiếp tục nói:
- Tu luyện Khổng Tước Thánh Điển, có thể ở trình độ lớn nhất kích phát ra huyết mạch Khổng Tước trong cơ thể ngươi, nếu ngươi có thể tu luyện Khổng Tước Thánh Điển tới tầng thứ tư, đạt tới Thiên Cực cảnh. Như vậy, thậm chí ngươi có thể hóa thân thành Khổng Tước chính thức, phi thiên độn địa, chiến lực viễn siêu võ giả Thiên Cực cảnh.
Khổng Tuyên cực kỳ cảm kích Trương Nhược Trần, trong đôi mắt xinh đẹp chảy ra nước mắt trong suốt, quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói:
- Đa tạ chủ nhân.
- Ngươi gọi ta chủ nhân làm gì? Gọi ta công tử là được!
Trương Nhược Trần nói.
Trương Nhược Trần căn bản không thể hiểu được tâm tình của Khổng Tuyên giờ phút này.
Sau khi Khổng Tuyên bị võ giả Nhân loại bắt, không ngừng bán đi, gặp rất nhiều người mua nàng, thế nhưng tất cả mọi người đều coi nàng là hàng hóa, căn bản không có người thật đối tốt với nàng, đã sớm để nàng chết lặng.
Cho nên sau khi bị Trương Nhược Trần mua, nàng cũng chỉ xưng hô Trương Nhược Trần là "công tử", không có quá nhiều tôn kính.
Thế nhưng cùng Trương Nhược Trần tiếp xúc thời gian ngắn, nàng phát hiện Trương Nhược Trần không giống những người trước kia mua nàng, không chỉ thiên tư tuyệt đỉnh, lại tự mình xé bỏ khế ước, muốn thả nàng ly khai. Hiện tại Trương Nhược Trần còn muốn truyền cho nàng công pháp cao thâm.
Những sự tình này rốt cục làm cho Khổng Tuyên bị thuyết phục, cho nên mới quỳ trên mặt đất, xưng Trương Nhược Trần là "chủ nhân".
Nàng cảm thấy, đi theo một chủ nhân như vậy, sau này mới có thể trở thành cường giả, mới có thể chứng kiến ánh sáng.
Khổng Tuyên cố chấp lắc đầu nói:
- Chủ nhân có ân tái tạo với Khổng Tuyên, Khổng Tuyên không thể bất kính.
Trương Nhược Trần nói:
- Nếu ngươi gọi ta là chủ nhân, ta sẽ không truyền cho ngươi Khổng Tước Thánh Điển.
Khổng Tuyên hơi có chút sốt ruột, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi, trong mắt mang theo vài phần kiên định nói:
- Ta không học Khổng Tước Thánh Điển nữa, nhưng ta vẫn muốn xưng hô ngài là chủ nhân.
Trương Nhược Trần không khỏi lau mắt mà nhìn, không nghĩ tới nàng lại còn là một nữ tử quật cường, nói:
- Được rồi! Ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Ngươi đứng lên đi! Ta trước truyền cho ngươi pháp quyết tu luyện tầng thứ nhất của Khổng Tước Thánh Điển.
Từ trong Không Gian Thủ Trạc, Trương Nhược Trần lấy ra một cây viết, một trang giấy, viết xuống pháp quyết tầng thứ nhất của Khổng Tước Thánh Điển, tổng cộng tám trăm bảy mươi bốn chữ.
Khổng Tuyên nhìn Không Gian Thủ Trạc trên cổ tay Trương Nhược Trần, đôi mắt dễ thương nổi sóng, thanh âm giống như chim sơn ca, ôn nhu nói:
- Chủ nhân, đó là bảo vật không gian sao?
Trương Nhược Trần mỉm cười:
- Nếu ngươi muốn, ta có thể cho ngươi một cái.
Khổng Tuyên vội vàng lắc đầu, có chút sợ hãi quỳ xuống nói:
- Nô tài không dám.
- Tại sao lại quỳ?
Trương Nhược Trần có chút không vui nói:
- Chỉ là một bảo vật không gian, chờ tu vi của ngươi đạt tới cảnh giới nhất định, ta sẽ cho ngươi một kiện. Đứng lên đi!
Trương Nhược Trần viết xong pháp quyết tu luyện, đưa cho Khổng Tuyên. Khổng Tuyên lặng yên nhớ kỹ, sau đó thiêu hủy, hóa thành tro tàn.
- Ngươi lui xuống tu luyện đi.
Trương Nhược Trần nói.
Khổng Tuyên cúi đầu lui xuống.
- Chỉ tiếc Tứ ca đã đạt tới Huyền Cực cảnh, tu vi võ đạo đã rất cao, hơn nữa thể chất cũng đã cố định, bằng không cũng có thể truyền cho hắn một loại công pháp tu luyện.
Tu vi đạt tới Huyền Cực cảnh, thì không có khả năng mở ra kinh mạch mới, tu luyện công pháp khác, đối với hắn chưa hẳn là chuyện tốt.
Trương Nhược Trần nhẹ nhàng lắc đầu, tiến vào Thời Không Tinh Thạch.
Giờ phút này Tiểu Hắc đang ở trong Thời Không Tinh Thạch, hết sức chăm chú chữa trị Trầm Uyên Cổ Kiếm.
Nếu hoàn toàn nối liền sáu mươi sáu minh văn trụ cột, Trầm Uyên Cổ Kiếm sẽ khôi phục đến Chân Vũ Bảo Khí cấp chín. Trương Nhược Trần rất chờ mong, lần nữa được khống chế Trầm Uyên Cổ Kiếm.
- Hiệu quả của Bán Thánh chân dịch với ta mà nói, đã không phải quá mạnh. Còn lại 14 giọt Bán Thánh chân dịch, để cho Tứ ca và Khổng Tuyên dùng đi.
Cũng không phải nói Bán Thánh chân dịch thật không có tác dụng với Trương Nhược Trần. Trên thực tế, dù tu vi của Trương Nhược Trần đột phá đến Thiên Cực cảnh, Bán Thánh chân dịch vẫn có rất nhiều chỗ tốt.
Chỉ có điều, Trương Nhược Trần có lựa chọn tốt hơn Bán Thánh chân dịch, nên cảm thấy dược lực của Bán Thánh chân dịch không đủ mạnh.
Có thể nói, Trương Nhược Trần sử dụng tài nguyên tu luyện còn cao cấp hơn rất nhiều đệ tử đại gia tộc, đại tông môn, cho tới bây giờ cũng không sợ lãng phí, tốc độ tu luyện của hắn nhanh, là hợp tình hợp lý.
Trương Nhược Trần lấy ra một bình ngọc màu phỉ thúy, đặt ở trong lòng bàn tay.
Xoạt!
Lòng bàn tay tuôn ra chân khí, chấn cái nắp đi, một đoàn mây mù màu trắng từ trong bình ngọc tràn ra.
Trong mây mù sinh ra một cây thánh mầm, bốn lá cây thật dài, tản mát ra vầng sáng chói mắt.
Đây là giọt Thánh dịch duy nhất của Trương Nhược Trần, không biết tinh thuần hơn Bán Thánh chân dịch bao nhiêu lần, dược lực cực kỳ cường đại.
Nếu ăn giọt Thánh dịch này, có lẽ có thể làm cho thể chất của hắn càng tiến một bước.